NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Boss Là Nữ Phụ

Chương 736: Ta là địa chủ (12)

Tác giả: Mặc Linh
Chọn tập
Ads Top

[Nhiệm vụ phụ tuyến: giúp Độc Cô Dực đăng cơ Hoàng đế]

Hệ thống đần độn tự nhiên lại nhảy ra.

Có lẽ biết tâm trạng của Thời Sênh không được tốt nên Hệ thống đã nhanh chóng phát nhiệm vụ, tắt máy, offline, nó không biết gì hết.

Thời Sênh không vì Hệ thống phát nhiệm vụ mà dừng lại. Cô tiếp tục đi đến trước mặt Tôn thị, trước ánh mắt không thể tin nổi của bà ta, đâm thẳng thanh kiếm xuống. Đám nha dịch đều không có bất cứ một phản ứng nào.

Cho đến khi cô rút kiếm ra, đám người này mới bắt đầu phản ứng.

Cô ngang nhiên giết người ngay chốn công đường!

Quan huyện sớm đã sợ đái ra quần rồi. Ông ta núp sau bàn mình, run lẩy bẩy.

Không có ai nói với ông ta, tiểu thư của Nguyễn gia kinh khủng như thế. Đây mà là một khuê nữ nhà giàu sao?

Quan huyện không có động thái gì, đám người nha dịch cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể vây quanh Thời Sênh.

Thời Sênh lau sạch máu trên thanh kiếm, ánh mắt bình tĩnh nhìn nha dịch vây xung quanh, sau đó đưa mắt nhìn tên quan huyện đang co mình dưới gầm bàn.

Thời Sênh đi đến phía tên quan huyện.

“Ngăn nàng ta lại, ngăn nàng ta lại!” Tên quan huyện kêu gào bên dưới gầm bàn.

Thời Sênh đẩy mấy tên nha dịch cản đường sang một bên, kéo quan huyện từ dưới gầm bàn ra, “Nói, nói cho ta biết, là ai đã hối lộ cho ngươi?”

Mẹ kiếp, luôn có một tên ngu si đần độn muốn hãm hại bản cô nương.

“Ta ta….” Cổ quan huyện lạnh toát, tim trong lồng ngực cũng dường như ngừng đập, cả người run bần bật, nói không thành câu, “Ngươi ngươi…”

“Là ai?” Mặt Thời Sênh nở một nụ cười rất nhạt, lực ở tay mỗi lúc một tăng thêm.

Quan huyện cảm nhận thanh kiếm sắc nhọn đã cứa vào da thịt ông ta. Cái đầu của ông ta chỉ cần một giây sẽ lìa xa cái cổ.

Nghĩ tới điều đó, đôi mắt quan huyện nhắm lại, lập tức ngất luôn.

Thời Sênh: “…”

Mẹ kiếp, gan bé thế mà còn đòi làm tham quan?

Xứng đáng chỉ có thể làm quan huyện.

Thời Sênh tát hai cái cho tên quan huyện tỉnh lại, tên quan huyện vẫn tiếp tục sợ hãi đến mức đái ra quần, mùi nước tiều nồng nặc khắp đại đường.

Thời Sênh thấy kinh tởm liền thả ông ta ra, rồi lùi về sau mấy bước, “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ai đã đút lót cho ngươi. Nếu ngươi không nói thì kết cục của ngươi cũng sẽ như mụ ta.”

Ánh mắt Thời Sênh nhìn về phía Tôn thị đã chết.

“Ta… ta nói ta nói…” Quan huyện lê lết trên đất, sợ hãi nói: “Là Hạ Thanh, đại công tử của Hạ gia, là hắn hối lộ ta.”

Hạ Thanh…

Trước đây cô đã từng nghi ngờ, cũng đang kêu người để mắt đến hắn ta, nhưng ngoài ánh mắt trống rỗng vô hồn ra, Hạ Thanh không có bất cứ điểm gì kỳ lạ khác.

“Mục đích cuối cùng mà hắn muốn ngươi phải làm là gì?”

Quan huyện như sắp khóc, “Hắn ta chỉ muốn ta nhốt ngươi vào đại lao, ngoài ra không nói gì thêm. Bà cô trẻ à, ta sai rồi, ta không nên nhận tiền đút lót của hắn. Xin ngươi hãy tha mạng cho ta một lần, sau này ta không dám nữa.”

Ban đầu quan huyện đồng ý với Hạ Thanh, là bởi vì Hạ Thanh cam kết, chỉ cần nhốt được cô vào đại lao, gia sản của Nguyễn gia sẽ thuộc về ông ta, ma xui quỷ khiến nên ông ta mới nhận lời Hạ Thanh.

Ông ta đâu có biết, tiểu thư của Nguyễn gia không phải người mà đám khuê nữ con nhà quyền quý có thể so sánh, uy mãnh đến mức mệnhquan triều đình cũng dám uy hiếp.

“Nói như vậy, tên Tôn Nhị Cẩu kia là do Hạ Thanh giết sao?”

“Không biết.” Quan huyện lắc đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, nói: “Chúng ta nhận được báo án, Hạ Thanh liền gửi thông tin cho ta, nói rằng thời cơ động thủ đã đến rồi.”

“Các người đã cấu kết với nhau rất lâu rồi?” Ánh mắt Thời Sênh sâu thăm thẳm nhìn tên quan huyện.

Quan huyện run rẩy một chút nhưng vẫn gật đầu, chuyện này Hạ Thanh đã nói với ông ta một thời gian, ông ta chỉ phụ trách kết tội, những việc khác Hạ Thanh đều bảo ông ta không cần quan tâm.

“Được lắm.”

Lại có một tên ngu ngốc bày trò hãm hại sau lưng cô lâu như vậy.

Cả người quan huyện lạnh toát, được lắm cái gì chứ?

Thời Sênh bước ra khỏi nha môn,Thu Thủy đang đợi bên ngoài lập tức bước tới, “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Chỉ trong một thời gian ngắn, đã tới nha môn những hai lần.

Lần này lại còn là chuyện liên quan đến mạng người, nàng ta không tin tiểu thư nhà mình lại có thể giết người. Tiểu thư nhà nàng ta muốn gì mà chẳng có? Hà tất phải giết một người không hề quen biết?

“Ta có thể có chuyện gì được chứ.”

Dưới ánh nắng, dáng người của thiếu nữ thật xinh đẹp, giống như được mạ lên một lớp kim quang, sự tự tin của cô được tán phát từ trong xương cốt ra.

Cô nên là người sáng chói tột cùng.

Trong đầu Thu Thủy không biết tại sao lại nảy ra câu nói này.

Tiểu thư đã thay đổi, không giống tiểu thư của trước đây rồi.

“Đến Hạ phủ.” Thời Sênh bước mấy bước xuống bậc thềm, nhằm đúng hướng Hạ phủ mà đi.

Thu Thủy xoa xoa đầu, chạy chầm chậm phía sau Thời Sênh, “Tới Hạ phủ làm gì vậy, tiểu thư?”

“Tìm người tính sổ.”

“Hả? Thu Thủy quay đầu nhìn nha môn không một bóng người, trong đầu vô cùng mờ mịt, không hiểu tại sao vừa từ nha môn đi ra lại muốn tới Hạ phủ tìm người tính sổ?

Lẽ nào chuyện này liên quan đến Hạ phủ?

Não Thu Thủy như phình lên.

Người của Hạ phủ sao lại có thể độc ác như vậy, lại dám dùng cách này đề đối phó với Nguyễn gia, tưởng là tiểu thư của bọn họ dễ ăn hiếp lắm sao?

Cửa lớn của Hạ phủ đóng chặt, Thời Sênh đạp thật mạnh xông vào.

Thu Thủy hoàn toàn ngơ ngác, tiểu thư nhà nàng lợi hại như vậy từ khi nào?

Người hầu của Hạ phủ nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy tới cửa lớn. Gần đây, thời gian Thời Sênh đi dạo trên phố khá nhiều nên không ít người của Hạ phủ đều biết mặt cô.

Nhưng Nguyễn Tiểu Dạng này đột nhiên xông đến Hạ phủ làm gì?

Gần đây Hạ phủ nhà bọn họ cũng không có xung đột gì với Nguyễn gia.

“Nguyễn tiểu thư, cô xông vào Hạ phủ có chuyện gì?” Người hầu chặn Thời Sênh trước cửa.

“Hạ Thanh đâu?”

“Đại thiếu gia?” Tên người hầu cảm thấy kỳ lạ, “Cô tìm Đại thiếu gia có việc gì?” Lại còn dùng cách lỗ mãng như vậy nữa.

Giọng nói của Thời Sênh hơi lạnh lùng, “Hắn ở đâu?”

Tên người hầu cũng lạnh lùng đáp lại, “Nguyễn tiểu thư, cô đừng quá đáng!”

Bọn họ đã rất nể mặt nàng ta rồi, nhưng nàng ta cứ như vậy là không biết tiến không biết lùi.

Thời Sênh cố tình xông vào, gặp phải Hạ Đình và Tô Họa nghe được tin tức đang vội vàng tới.

Nam chính có lẽ là hồi kinh, gần đây không thấy xuất hiện bên cạnh nữ chính.

“Nguyễn tiểu thư.” Hạ Đình ngăn Thời Sênh lại, ánh mắt lướt qua một lượt đám người hầu đang nằm bò trên đất, gương mặt hiền lành bỗng dần dần có phần phẫn nộ, “Nguyễn tiểu thư, tại sao cô lại đánh người của Hạ phủ? Khi Nguyễn lão gia còn sống, chưa từng dạy lễ nghĩa cho Nguyễn tiểu thư sao?”

“Chưa từng.” Thời Sênh vênh váo nói.

Hạ Đình hơi sững người, nghiêm mặt hỏi, “Nguyễn tiểu thư có chuyện gì?”

Thời Sênh dùng thanh kiếm chọc lên mặt đất, “Tìm Hạ Thanh.”

“Cô đến tìm người như vậy sao, trước đây ta tìm cô, cô nói ta muốn gây rối, rồi đưa ta lên công đường, bây giờ cô không phải gây rối sao?” Tô Họa có chút tức giận.

Cô gái này quá lợi hại.

“Đi tố cáo ta đi!” Thời Sênh hung hăng nói.

Tô Họa nói với Hạ Đình: “Nhị công tử, báo quan đi.”

Hạ Đình chau mày, sau đó gật đầu, cho người đi báo quan.

Thời Sênh trừng mắt, cũng không ngăn cản người đó, “Hạ Thanh đang ở đâu?”

Hạ Đình đưa ánh mắt thăm dò Thời Sênh: “Cô tìm đại ca của ta có chuyện gì?”

Thời Sênh mặt lạnh lùng đáp, “Chuyện riêng.”

“Sức khỏe của đại ca ta không được tốt, không tiếp khách.” Giọng nói của Hạ Đình có phần lạnh lùng, “Nguyễn tiểu thư, bây giờ mời cô ra khỏi Hạ phủ, ta có thể không truy cứu chuyện này. Chúng ta không nên làm ầm ĩ mọi chuyện lên.”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer