Thời Sênh nán lại Cục Cảnh sát một lúc, lúc về nhà đã gần 10 giờ rồi.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng có mùi máu rất nồng, đèn phòng khách vẫn sáng, trên mặt đất vẫn còn vết máu kéo dài vào tới tận toilet.
Thời Sênh: “…”
Cô mới ra khỏi nhà có bao lâu mà con mẹ nó đã biến thành hiện trường thảm sát thế này?!
Không đúng, tên thiểu năng kia!!!
Thời Sênh đóng cửa phòng lại, chạy thẳng vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm bị đóng, Thời Sênh đạp bung cửa ra, trong phòng tắm còn nhiều máu hơn, trên mặt đất toàn là máu loãng, trong bồn tắm có một người, cánh tay vắt ra ngoài, đầu gục xuống thành bồn tắm, nằm yên không cử động.
Thời Sênh lùi ra khỏi phòng tắm, quay người đi vào phòng ngủ, “Giang Túc!”
Giang Túc ở ngay cửa phòng ngủ, ngồi trên xe lăn, quần áo trên người dính đầy máu, vết máu trên tay đã khô rồi, lau bừa lên trên xe lăn.
Trong mắt anh có nét oán hận y như lần đầu gặp gỡ.
Thời Sênh: “…”
Mẹ cái tên thiểu năng, lại đi giết người trong phòng tắm!
Sau này cô làm sao dùng được phòng tắm đây?!
Hai người nhìn nhau vài giây, sự oán hận dâng trào trong mắt Giang Túc dần dần vơi bớt.
Thời Sênh lẳng lặng đi bê một chậu nước ra, rửa sạch vết máu trên tay anh, rồi lại bế anh đi thay quần áo.
Đây không phải lần đầu Thời Sênh thay quần áo cho anh, Giang Túc cũng có thể điềm nhiên đón nhận rồi.
“Sao lại giết hắn?” Thời Sênh vừa cài cúc áo cho anh, vừa hỏi.
Giang Túc nhìn xuống chân mình, không nói gì.
Thời Sênh cũng nhìn theo ánh mắt anh, hơi mím môi, khoác chiếc chăn mỏng lên cho anh, “Có bị thương không?”
Giang Túc hơi ngẩng đầu, nhìn Thời Sênh chằm chằm vài giây, rồi khẽ lắc đầu.
Phản ứng của cô hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ, không hoảng hốt, không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi anh có bị thương không…
Thời Sênh ấn anh vào trong chăn, “Ngủ đi, em đi xử lý thi thể đã.”
Đột nhiên Giang Túc đưa tay ra giữ cô lại, “Anh giết người.”
Thời Sênh gật đầu, ra vẻ mình biết rồi, “Ừ, nên giờ em mới phải đi xử lý thi thể cho anh đây này, hay anh muốn đi thăm nhà tù cho vui?”
Giang Túc gằn giọng, “Anh giết người.”
“Ông biết rồi, không cần nhắc lại nữa.” Thời Sênh hung dữ quát ngược lại.
Làm như ông chưa từng giết người không bằng.
“Ngủ cùng anh.”
“Không rảnh!” Thời Sênh đẩy Giang Túc ra, đi được hai bước mới quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Anh vừa nói gì?”
Hình như cô bị ảo giác rồi.
Sao tên thiểu năng này lại chủ động thế?
“Không có gì.” Giang Túc rụt tay vào, trở mình xoay người vào trong.
Bên cạnh anh hơi trầm xuống, sau lưng thoáng lạnh, một cơ thể ấm áp tiến sát lại sau lưng anh, thô lỗ lật người anh lại, ôm trọn vào lòng.
Anh dựa vào lồng ngực cô, bên tai là tiếng tim đập bình thản của cô, vào thời khắc này, âm thanh đó là một loại âm thanh vô cùng kỳ diệu.
“Anh sợ à?”
Giang Túc vòng tay quanh eo cô, “Anh sợ.”
Đây là lần đầu tiên anh giết người, lại không hề có cảm giác sảng khoái như trong tưởng tượng, chỉ có cảm giác trống rỗng cứ như phải giết nhiều nữa mới có thể lấp đầy được vậy.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, dục vọng đó đột nhiên biến mất.
“Thế nên em mới dặn anh chờ em về, sao anh không nghe lời em.” Thời Sênh cười lạnh một tiếng, đáng đời, cứ tự chuốc khổ vào người.
Cô sai người đưa gã đàn ông đó tới đây, cũng không để mấy tay vệ sĩ kia rời đi, nhưng họ đi rồi, chứng tỏ là Giang Túc đã ra lệnh.
Đột nhiên Giang Túc buông Thời Sênh ra, chống người nhìn cô, “Em thích anh thật sao?”
Thời Sênh kéo anh xuống, thô lỗ nói: “Nếu không thì anh nghĩ vì sao em phải xử lý thi thể cho anh? Anh nghĩ ông rỗi việc à?”
Giang Túc: “…” Nhưng giọng điệu em nói chuyện với anh, hoàn toàn không có vẻ gì là thích anh cả.
Giang Túc nghe tiếng tim cô đập, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ ngủ được một giấc yên bình như thế.
Ngày hôm sau khi anh tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai nữa rồi, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, phủ một lớp sáng ấm áp lên cả căn phòng.
Giang Túc chống người chuyển từ giường sang xe lăn, tự đẩy ra ngoài, trong phòng tắm rất sạch sẽ, cứ như tối qua chỉ là một giấc mộng vậy.
Giang Túc đẩy xe lăn sang phòng khách, Thời Sênh ngồi trên sofa, trước mặt bày rất nhiều tài liệu, một số còn rơi xuống đất.
Anh đẩy xe vào, nhìn về phía mấy tờ giấy trên đất.
Bên trên bắt mắt nhất là những chữ ký R hoa.
“Anh dậy rồi à?”
Cơ thể Giang Túc đột ngột bay lên, anh được người ta đặt lên sofa. Sắc mặt Giang Túc hơi kỳ quái, rốt cuộc cô ấy lấy đâu ra sức lực mạnh như thế?!
Thời Sênh tùy tiện ném đồ trên bàn sang một bên, đứng dậy đi vào bếp, bê bát cháo đã hâm nóng ra, “Ăn chút gì đi.”
“Em làm à?”
“Ừ.” Ít ra cô vẫn chưa ăn hại đến mức không biết cả nấu cháo.
Giang Túc đón lấy, im lặng ăn cháo, mùi vị không được ngon lắm, nhưng cũng không quá khó ăn.
Thời Sênh ngồi xuống đất, bày đống tài liệu kia ra.
Hai người không nói năng gì với nhau, nhưng cũng không khiến Giang Túc cảm thấy gượng gạo, đó là một phương thức ở bên nhau vô cùng tự nhiên.
“R là viết tắt của Revenge.”
Thời Sênh nhìn Giang Túc, “Trả thù á?”
Giang Túc gật đầu, “Trả thù, đây là một tổ chức, một nhóm người rất điên cuồng.”
“Sao anh biết?” Thời Sênh chống tay ngồi lên ghế sofa.
Giang Túc kéo khóe môi xuống, giọng đầy vẻ châm chọc, “Chúng từng định mời chào anh…”
Anh ngừng lại không nói tiếp nữa, có vài chuyện anh không muốn nhắc lại, “Em tra chúng làm gì?”
“À, nhiệm vụ ấy mà!” Thời Sênh nhún vai, “Em cũng đâu muốn điều tra một đám thiểu năng làm gì.”
“Em là cảnh sát mà lại giấu anh ở đây, em không sợ họ biết à?” Anh cũng có phải người tốt gì đâu.
Thời Sênh áp sát lại gần Giang Túc, nói đầy vẻ gian tà: “Nếu có thể, thì em thà làm cướp còn hơn.”
Vẻ khó hiểu trong mắt Giang Túc càng đậm hơn: “Em rất kỳ lạ.”
Ai chẳng muốn làm người tốt.
Dù là kẻ xấu, cũng sẽ có lúc nào đó muốn đóng giả làm người tốt.
Anh từng nghe một câu “Con người vốn hướng thiện”.
Rất lâu trước kia, anh cũng tin vào nó, nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, câu nói đó lại càng trở nên châm biếm hơn.
“Vậy sao?” Thời Sênh đón lấy chiếc bát trong tay anh đặt xuống bàn, ngồi thẳng người, “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng kỳ lạ.”
Thời Sênh quay sang nhìn anh, giọng khẳng định, “Nhưng anh không ghét, đúng không?”
Giang Túc: “…” Đúng thế, chết tiệt một nỗi là anh không hề ghét.
Ngược lại còn muốn có nhiều hơn.
Suy nghĩ đó xuất hiện rồi thì không thể nào đè xuống được, đáy lòng luôn có một giọng nói lặp đi lặp lại, cô ấy là của anh, là của anh…
Thời Sênh thừa lúc anh đang thất thần, ngả người tới hôn anh.
Giang Túc hơi né tránh, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống sofa, Thời Sênh cũng thuận thế đè lên, ấn anh xuống cưỡng hôn.
Sau lưng Giang Túc là sofa mềm mại, hơi thở của cô ngập tràn trong thế giới của anh, lần đầu tiên Giang Túc chủ động đáp lại nụ hôn của cô.
“A…” Đột nhiên Giang Túc hít một hơi lạnh, Thời Sênh đè vào chân anh, đau đến mức cơ thể anh bất giác co rúm lại.
“Ôi, em xin lỗi.” Thời Sênh ngồi dậy từ người anh, nói với vẻ chê bai: “Anh yếu đuối quá đi mất.”
Giang Túc: “…” Đừng có chờ đến lúc chân anh khỏi hẳn!!!
Anh tức giận trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Anh về phòng đây.”
“Ừ về đi.” Thời Sênh tránh người ra.
Giang Túc nhìn cái xe lăn ở bên kia, lại nhìn Thời Sênh đang cười vô cùng xấu xa, cắn răng nói, “Đẩy xe lăn sang đây cho anh!”
“Xin em đi!”
Giang Túc tức khí muốn lao thẳng luôn xuống.
Thời Sênh vội vàng kéo anh lại, “Ấy, được rồi, em sai rồi, đừng có tự hành hạ mình.”