Bộ dạng cự tuyệt của Thời Sênh, không biết đã chạm tới chỗ nào trong lòng Tây Ẩn, hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Hắn bế Thời Sênh quay về phòng, đề phòng Thời Sênh vùng vẫy, hắn trực tiếp đè lên người cô, dùng chân kẹp chặt một cánh tay cô.
“Anh làm gì?” Thời Sênh nhìu mày nhìn hắn, cô đã đói vậy rồi, tên này còn định giày vò cô.
Muốn chết phải không.
Tây Ẩn nắm chặt tay còn lại của cô, ấn sang bên cạnh, từ từ đổ người xuống, kèm theo ý cười, “Tôi muốn xem cô uống xong sẽ như thế nào.”
Cái gì?
Thời Sênh nhìn thấy Tây Ẩn lấy cánh tay của mình để vào miệng, chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra, chầm chậm cắn vào tay hắn.
Tây Ẩn hút một hơi, dưới ánh mắt kỳ lạ của Thời Sênh, hắn đổ người hôn cô.
Kèm theo cả chất lỏng mát rượi từ trong miệng hắn mớm cho cô, không có mùi máu tanh nồng.
Là một mùi vị rất kỳ lạ.
Thời Sênh cũng không thể nói ra đó là mùi vị gì, nhưng vừa nghĩ đây là máu, cô đã muốn nôn ra.
Đầu lưỡi Tây Ẩn tách răng cô ra, ép chặp đầu lưỡi cô, chất lỏng đó dần dần chảy vào thực quản cô.
Không được!
Thời Sênh đột nhiên giãy giụa kịch liệt.
Sức của Tây Ẩn rất khỏe, cô hoàn toàn không thể giãy giụa ra được.
Chỉ có thể để chất lỏng kia tự chảy vào trong thực quản của mình.
Sau khi xác nhận cô đã nuốt vào, Tây Ẩn tiếp tục hút hai hơi nữa.
“Đừng mà, thả tôi ra.” Giọng điệu của Thời Sênh có chút biến chuyển.
Tây Ẩn ngậm máu, cúi đầu nhìn cô, biểu hiện hơi sững lại.
Trong mắt cô có chút hoảng loạn.
Trước nay hắn chưa từng nhìn thấy cảm xúc này trong mắt cô.
Hoặc là nói, trước nay hắn chưa từng nhìn thấy quá nhiều cảm xúc trong mắt cô.
Uống máu thôi mà, cô lại đến mức này…
Tây Ẩn không hiểu sao đành thả lỏng tay, rồi tự nuốt máu trong miệng mình.
Tây Ẩn đưa tay ra, Thời Sênh vội vàng co người về sau, trong mắt tràn đầy sự phòng bị.
Trong lòng Tây Ẩn đột nhiên thấy nhói đau, dường như có bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt trái tim hắn, hắn thấy hơi khó thở.
“Không cho cô uống nữa.” Tây Ẩn không nhận ra giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.
Thời Sênh nhìn hắn một lúc lâu, có vẻ như đang nghĩ ngợi phân biệt gì đó, một lúc lâu sau, sự phòng bị trong ánh mắt cô mới dần dần lắng xuống.
Tây Ẩn ôm cô vào lòng, rồi xoay người nằm xuống giường.
Thời Sênh ghé sát vào ngực hắn, hơi thở rất nhẹ, nhẹ gần như không nghe thấy.
Tây Ẩn để tay vào mũi cô, để xác nhận cô vẫn đang thở.
Lúc này, trong đầu Thời Sênh rất rối loạn, nội tâm tràn đấy sát khí.
Nhưng cô không nỡ ra tay với hắn.
Cô lặng lẽ vì hắn mà tiếp tục kìm nén.
Tay Thời Sênh nắm vạt áo Tây Ẩn chặt hơn.
Một lần cuối cùng.
Tuyệt đối không có lần sau.
Có những thứ, hắn tuyệt đối không nên đụng vào.
“Xin lỗi.” Hắn không biết phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy.
Thời Sênh thả lỏng tay, không tiếp lời.
Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, Tây Ẩn không biết cô có đang tỉnh không, nhưng hắn vẫn bất động giữ nguyên tư thế đó, cho đến khi trời sáng hẳn.
Chiếc chăn đơn sắc nhuốm đầy chất lỏng màu đỏ, vết thương trên tay hắn đã không thấy nữa.
Thời Sênh cả đêm không nhúc nhích đang bò từ ngực hắn dậy, xuống giường, ra khỏi phòng.
Cô không nói một câu nào.
Tây Ẩn hơi nhíu mày, đi theo cô ra khỏi phòng, nhưng sau đó hắn chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng cô đóng lại trước mặt hắn.
Vài ngày sau, Thời Sênh cũng không để ý đến hắn, nhưng cô vẫn đợi hắn tan học, chỉ là không nói chuyện với hắn nữa.
Hắn đã quen với việc cô hơi một chút lại cưa cẩm mình, bây giờ đột nhiên lại trở nên im lặng như vậy, trong lòng Tây Ẩn thấy hơi khó chịu.
Nhưng đêm đó thực sự hắn cũng hơi quá đáng, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cô nguôi giận.
Thời Sênh không giận Tây Ẩn, mà là cô không vượt qua được cửa ải của chính mình.
Có những thứ, dù cô có cố gắng như thế nào, cũng không thể quên được hay giải tỏa được.
Thời Sênh lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, nhưng lại nhìn thấy Tây Ẩn trong phòng.
Hắn ngồi bên giường, nhìn thấy cô đi vào, hắn lập tức đứng dậy.
“Cô về rồi sao?”
Thời Sênh nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
“Tôi…”
“Nếu vì chuyện tối hôm đó thì không cần xin lỗi, tôi không trách anh.” Đây là vấn đề của cô, sao có thể trách hắn được chứ? Hắn cũng chỉ là vì cô…
Thời Sênh quay đầu, “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh về phòng đi.”
“Cô…” Tây Ẩn mở miệng, có lẽ không biết nên nói gì, gương mặt do dự một lúc, rồi đưa tay cởi quần áo.
“Anh định làm gì?” Thời Sênh giữ tay hắn, ngữ điệu có chút không vui.
Mặt Tây Ẩn ửng đỏ, nói chuyện cũng không lưu loát, “Nếu như vậy… có thể làm tâm trạng cô tốt hơn… thì tôi… dù gì chúng ta cũng đã, cả đời này, tôi chỉ có thể có một người bạn đời…”
Dù cô chết đi rồi, anh cũng không thể có thêm người bạn đời mới.
Thời Sênh nhìn hắn một cách kỳ lạ, hắn định dùng thân xác để xin lỗi sao?
“Vậy anh thích em không?”
Tây Ẩn mím môi không nói.
Nhìn thấy tâm trạng cô không tốt, hắn cũng chẳng hơn, như vậy có phải là thích không?
Từ hôm trong lòng hắn xuất hiện cảm giác thân quen kỳ lạ kia, là hắn đã muốn thân cận với cô.
Nhưng mà…
Thời Sênh thu tay lại, “Đợi đến khi anh thích em rồi nói tiếp.”
Tây Ẩn ngẩng đầu nhìn cô, đầu ngón tay vân vê khuy áo, Thời Sênh thở dài, cô tiến lên trước cài lại khuy áo cho hắn, rồi kiễng chân hôn lên mặt hắn, “Mấy ngày nay đều là vấn đề của em, em cần thời gian để điều hòa lại. Em thích anh, muốn có được anh, nhưng em không thể vì điều này mà chà đạp anh, lần trước… chúng ta chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Tây Ẩn vô cùng kinh ngạc.
“Về phòng ngủ đi.” Thời Sênh nhoẻn miệng cười.
Tây Ẩn hơi cúi đầu, trước đây hắn luôn vì chuyện này mà trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Cô dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để có được hắn.
Nhưng bây giờ cô lại nói với hắn, thực ra họ chưa từng phát sinh chuyện gì.
Đột nhiên hắn lại có chút thất vọng.
Nhưng thất vọng vì điều gì, chính bản thân hắn cũng không rõ.
Tây Ẩn lại mất tích.
Đó là điều mà ngày hôm sau Thời Sênh phát hiện ra.
Không có trong biệt thự, cũng không có ở trường.
Tây Ẩn không dùng điện thoại, vì vậy Thời Sênh không thể tìm thấy hắn.
Thời Sênh rất đau đầu.
Thuộc tính của tên này là bực mình một cái là sẽ tự biến mất sao?
Mẹ nó chứ, sao bản cô nương toàn vớ phải thứ trời ơi đất hỡi gì vậy.
…
Tâm trạng Thời Sênh vốn không vui, Tây Ẩn mất tích, tâm trạng lại càng không vui.
Đến trường học còn bị người khác chặn lại.
Người chặn cô lại không ai khác, chính là nữ chính.
Có lẽ gần đây cô không gây chuyện gì, kịch bản đại nhân cũng không vui, là nữ phụ, cô không gây chuyện thì sao được.
“Di Nại, là cô làm sao?”
Ngải Duy nói một câu không đầu không cuối, làm Thời Sênh thực sự không hiểu.
Bản cô nương làm gì chứ?
Nữ chính đại nhân, cô đừng có gây chuyện một cách vô lý như thế nữa được không.
“Tại sao cô không nói? Không thể nói đúng không.” Mặt Ngải Duy đầy vẻ chính nghĩa.
Thời Sênh: “…”
Bản cô nương không hiểu cô đang nói cái gì, thì bản cô nương nói cái gì được.
Nói là bản cô nương xinh đẹp như hoa à?
Thời Sênh không nhịn nổi liền lườm nữ chính một cái, rồi đi thẳng vào trong.
Nói lý gì với nữ chính chứ, đừng có làm phiền nữa đi.
Lý của nữ chính mới là có lý, cô nói nhiều làm gì, cũng chỉ như đánh rắm mà thôi.
“Di Nại, cô đứng lại.” Ngải Duy tiếp tục đưa tay chặn đường Thời Sênh.
Hừ! Gan nữ chính to hơn rồi đấy!
Không phải trước đây nhìn thấy cô đều quay người chạy mất sao?
Phía sau có ai chống lưng vậy?
Nói không chừng lại cho cô ta…
Nhân tâm hiểm ác.
Ta vẫn là bé con.
Không cần quan tâm là được rồi.
Thời Sênh né người bước đi, nữ chính là người trần mặt thịt, đương nhiên là không đuổi kịp.
Thời Sênh sợ cô và nữ chính cãi nhau, sẽ không khống chế được sức lực hồng hoang của mình.