Ai cũng biết thẻ đen của Dư Hạ là hàng bán sỉ.
*
“Trời sắp tối rồi, nếu không tìm được nơi nào để trốn thì chúng ta chết chắc. Anh đừng có đem theo cô ta nữa.Người như cô ta chết cũng không đủ. Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.”
“Bỏ cô ta lại, như vậy chúng ta mới có thể nhanh thêm một chút.”
Thời Sênh vừa mở mắt đã cảm thấy bị ai đó thọc mạnh một cái, cả người không đứng vững, va vào vách tường đổ nát ở bên cạnh. Những thanh cốt thép lộ ra ở bên trên cứ thế đâm thẳng vào cánh tay cô.
Thời Sênh đưa tay chống vào vách tường, như vậy thanh sắt mới không tiếp tục đâm sâu vào trong.
Mẹ nó!
Mới đến mà đã đen đủi thế này!
“Hình như cô ta tỉnh rồi.”
Phía trước vọng lại tiếng bàn tán. Thời Sênh quay đầu nhìn qua đó, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đống đổ nát.
Các tòa nhà cao tầng giống như vừa bị một trận bom dội xuống, không còn nguyên vẹn, tro bụi khắp trời, cả một khoảng không đều là một màu xám xịt.
Cái thế giới này y hệt như thế giới sau thời kỳ đại chiến thế giới.
Nơi mà cô đang ở lúc này có lẽ là một con hẻm, xung quanh là vô số những đống đổ nát, mặt đất đầy gạch vỡ.
Đứng trước mặt cô là bốn nam hai nữ, tuổi tác chênh lệch, ai nấy đều người đầy bụi đất, quần áo trên người cũng tả tơi như đang chạy nạn vậy.
Đây…
Là cái nơi quái quỷ gì vậy?
Lại là mạt thế sao?
Mẹ nó, lại có thể giết người sao?
Nghĩ đến là đã thấy vô cùng phấn khích rồi!
“Vù—”
“A! Hắc Tinh Linh đuổi đến rồi, mặc kệ cô ta, mau chạy đi. Cô ta có thể theo kịp hay không thì phải xem năng lực của cô ta.” Người đàn ông khá lớn tuổi trong đám người đó lên tiếng.
Chờ một chút, Hắc Tinh Linh là cái quái gì vậy?
Làm gì có ở mạt thế nhỉ?
Thời Sênh đưa mắt theo hướng nhìn của bọn họ, khoảng trời phía xa có vài đốm đen đang bay tới gần.
Tốc độ bay của những đốm đen đó vô cùng nhanh. Trong chớp mắt Thời Sênh liền nhìn thấy rõ cái thứ quái quỷ đang bay trên không trung.
Mình người tai nhọn, thân người khô gầy như là xác khô bị hút hết máu ra vậy, sau lưng còn có một đôi cánh màu đen.
Cái quái gì thế? Hắc Tinh Linh? Cho dù nó có đôi tai nhọn thì cũng không giống Hắc Tinh Linh lắm?
Mẹ kiếp! Thẩm mỹ đâu rồi?
Ai nói cho các người là Hắc Tinh Linh trông giống như mấy cái xác khô thế này? Tác giả truyện thần thoại sẽ khóc cho mà xem.
Thời Sênh quay đầu nhìn đám người ban nãy, kết quả chỉ kịp nhìn thấy mấy bóng lưng của họ, chớp mắt đã biến mất trong đống hoang tàn.
Thời Sênh: “…”
Chạy nhanh thật đấy.
Bỏ ông đây ở lại một mình với đám xác khô biết bay này à?
Đám xác khô đã đến gần, từng đôi cánh to lớn đập mạnh làm đám bụi dưới mặt đất bay lên loạn xạ. Chúng nhanh chóng bổ nhào về phía Thời Sênh.
Thời Sênh rút kiếm, chống xuống đất chuẩn bị xử lý đám xác khô này.
Đúng lúc cô chuẩn bị ra tay, toàn thân cô đột nhiên không thể tự chủ mà bắt đầu co giật.
Thiết kiếm rơi xuống mặt đất, bị phủ lên một lớp bụi.
Thời Sênh đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra, cơ thể không thể khống chế được mà cong lại. Trong người cô như có một thứ gì đó đang thiêu đốt, như muốn xé nát cơ thể để thoát ra ngoài.
Cảm giác này thực sự khiến Thời Sênh chán ghét, lúc này cô hoàn toàn thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cơ thể này đang bị làm sao vậy?
Chỉ trong chốc lát, đám xác khô đã đến gần. Cái xác khô đầu tiên nhào tới dùng bàn tay khô gầy trực tiếp chụp vào ngực Thời Sênh. Móng tay sắc nhọn kia mà cắm vào ngực thì cô chết ngay lập tức.
Thời Sênh dùng hết sức lực lăn về phía bên cạnh.
Bàn tay khô chụp vào không khí, ngón tay cứ thế xuyên qua vách tường, gạch vỡ bắn tung tóe, khói bụi mù mụt.
Xác khô không bắt được người, rõ ràng là rất tức giận, đôi cánh cứ thế quạt mạnh khiến những vách tường xung quanh đều đổ nát. Thời Sênh khó khăn lắm mới di chuyển đến một vị trí có thể che chắn. Xác khô đó lại tiếp tục dùng cánh đập cho vách tường xung quanh vỡ nát, làm cô bị lộ ra ngoài.
“Mẹ kiếp!”
Xem tao cho mày biết tay!
Thời Sênh ra lệnh cho thiết kiếm, để nó tiêu diệt cái xác khô đó.
Thiết kiếm vọt lên từ mặt đất, chém về hướng xác khô. Thiết kiếm chém nó thành hai phần, thế nhưng điều kỳ dị đã xảy ra.
Xác khô bị phân thành hai lại có thể tự động tái tạo thành hai cái xác khô.
“Tái sinh?”Thời Sênh trợn tròn mắt, có nhất thiết phải lừa người vậy không?
Sao lại như thiên sứ thế này?
Phì!
Thiên sứ cái beep!
Thời Sênh mò lấy quả cầu năng lượng từ trong không gian, không chém chết ngươi được, vậy làm nổ chết thì sao?
Thiết kiếm phát hiện chém những cái xác khô đó sẽ khiến chúng biến thành hai phần liền không chém nữa, cứ thế bay thẳng đến trước mặt Thời Sênh, chặn đứng bọn chúng.
Đám xác khô phía sau đã đuổi kịp đến thành một đại đội, bao vây Thời Sênh từ bốn phương tám hướng.
Có lẽ do nội lực của thiết kiếm lan tỏa khiến bản năng của chúng cảm thấy nguy hiểm nên không dám tiến lên.
Thiết kiếm cố gắng để Thời Sênh tranh thủ một chút thời gian. Lúc này cơ thể cô đã cảm thấy bớt khó chịu. Cô bò lên thiết kiếm, thiết kiếm lập tức bay lên cao, kéo giãn khoảng cách giữa cô và đám xác khô.
Đám xác khô nhìn thấy thức ăn đến tận miệng mình đang chạy mất nào có cam lòng, chúng kích động quạt mạnh đôi cánh đen sì đuổi theo.
Tốc độ của thiết kiếm nhanh hơn nhiều so với chúng. Lúc đuổi đến một nửa Thời Sênh đã ném quả cầu năng lượng xuống.
Quả cầu năng lượng rơi xuống mặt đất, “Bùm.”một tiếng nổ vang trời.
Dòng khí lưu như nước biển tràn lên, khí áp đáng sợ đẩy mạnh về phía xa, hai cái xác khô khá gần với mặt đất bị cuốn vào trong đó, nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Bởi vì nổ trên mặt đất nên những cái xác khô khác đang bay trên cao đều chỉ bị ảnh hưởng, đầu óc choáng váng.
Đến khi ổn định trở lại, nhìn lại vị trí vừa rồi thì chẳng còn thấy dấu tích của con mồi đâu nữa.
Mấy cái xác khô bay luẩn quẩn vài vòng, không tìm thấy con mồi, chúng phát ra tiếng thét vô cùng sôi sục.
Chúng bay xung quanh cái hố lớn vài vòng, có lẽ là do tò mò cái hố đó là gì, trong lúc đó vẫn không ngừng phát ra tiếng thét, giống như đang giao tiếp với nhau.
Trong đám đó có một tên xác khô, sau khi bay luẩn quẩn hai vòng liền dần dần tiếp đất. Nó nghiêng đầu, dường như đang xem xét tình hình xung quanh.
Xác định không có nguy hiểm gì, nó thu cánh lại, chầm chậm tiến đến gần miệng hố.
Những tên xác khô còn lại cũng học theo tên đầu tiên, đáp xuống mặt đất.
Đúng lúc đám xác khô sắp tụ lại gần nhau, trên không trung đột nhiên rơi xuống một quả cầu nhỏ, cánh của chúng còn chưa kịp mở đã bị chìm ngập trong tiếng nổ tung.
Thời Sênh đứng trên kiếm từ trên cao bay xuống, bên dưới đã không còn nhìn thấy xác khô, chỉ còn lại vài cái hố sau vụ nổ.
“Mẹ nó, dám đấu với ông …”
Con mắt Thời Sênh nheo lại, tiếng phành phạch càng ngày càng tới gần, phía xa là một đám đen sì đang tiến về phía cô với tốc độ ánh sáng.
Vô số xác khô…
Chết tiệt!!!!!!
Đây mới chỉ xử lý một tiểu đội, ông đây còn phải đấu với một doanh trại sao?
Không thể chơi cái trò này được, ông đây còn đang ở cấp tân thủ, chúng mày sắp lên đại BOSS rồi, qua được ải mới có quỷ!
“Chạy mau!”
Thiết kiếm: “…” Lại chạy? Không đại sát tứ phương sao? Không vênh váo nữa à?
“Đại sát tứ phương cái beep, cái thứ này phải xử lý thế nào ông đây còn chưa biết, chạy mau!” Còn núi xanh không lo thiếu củi đốt, bản cô nương nhất định sẽ quay lại giết chúng!
Tốc độ của đám xác khô đó nhanh hơn Thời Sênh rất nhiều. Cô dùng thiết kiếm suýt chút nữa bị chúng đuổi kịp, khó khăn lắm mới có thể chạy thoát thì lại gặp phải mấy tên lạc bầy.
Cái thứ này hình như có khắp nơi trên thế giới này, lỡ có không cẩn thật nhất định sẽ gặp phải.
Thời Sênh dùng một chút công lực làm nổ chết mấy tên lạc bầy đó, đến khi tìm được một nơi an toàn thì cô đã mệt lử rồi.
Lúc trước cơ thể đột nhiên bị co giật, vốn dĩ đã làm cô tiêu hao không ít sức lực, huống hồ cái cơ thể này cũng không tốt là mấy.
Mỗi lần đều không cho cô một cơ thể tốt, không thể chơi được nữa!