“Lý Hồng Hồng!!”
Một giọng nói từ dưới bậc thềm truyền lên, Tô Họa nhanh chóng xuất hiện trên bậc thềm, rồi chỉ vào cô nương mặt bự giọng trách móc, “Ngươi lại đi cướp đàn ông!”
Cô nương mặt bự hình như không muốn gặp Tô Họa, cánh tay mập mạp của cô ta tát thẳng vào Tô Họa, phẫn nộ mắng: “Tô Họa, ngươi quan tâm tới chuyện của người khác ít thôi, chuyện bổn tiểu thư làm, người có tư cách gì mà xen vào?”
“Cha ngươi kêu ta phải dạy dỗ ngươi!” Tô Họa né được cô ta rồi ưỡn ngực uy hiếp cô nương mặt bự, “Ngươi có muốn cha ngươi biết ngươi làm chuyện này không?”
Vừa nghe Tô Họa nhắc đến cha mình, cô nương mặt bự liền sợ hãi, ngó trái ngó phải. Thấy xung quanh không có người, cô ta mới to gan đứng dậy.
Cô ta chỉ vào mũi Tô Họa, “Tô Họa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có cha ta chống lưng thì bổn tiểu thư ta phải sợ ngươi. Hôm nay bổn tiểu thư ta sẽ đem chàng ấy về nhà.”
Độc Cô Dực: “…” Bổn vương biết mình đẹp trai phong độ, anh tuấn phóng khoáng, nhưng cô nương này khẩu vị hơi nặng, hắn thực sự không chịu đựng nổi.
“Nguyễn Tiểu Dạng!” Độc Cô Dực lại bắt đầu đập cửa.
“Kẹt kẹt…”
Độc Cô Dực tựa lưng vào cửa lớn, lúc này cửa lớn bị ai đó từ bên trong mở ra, Độc Cô Dực ngã vào bên trong, bốn chân chổng vó lên trời, đúng lúc nhìn thấy một bóng người từ từ tiến lại gần.
Lý Hồng Hồng và Tô Họa đang cãi nhau cũng dừng lại, nhìn người đang đứng trong cửa.
“Cãi nhau thì cãi nhau, sao lại tìm tới tận Nguyễn phủ nhà ta?” Thời Sênh liếc nhìn Tô Họa, “Các ngươi không biết xấu hổ sao?”
Tính thích xen vào chuyện của người khác của Tô Họa lại lộ ra, “Nguyễn Tiểu Dạng! Vị công tử này tìm ngươi lâu như thế rồi, ngươi cũng không thèm lộ mặt gặp người ta, có chuyện gì thì ngươi nói chuyện rõ ràng với người ta không được sao?”
Thời Sênh ngước nhìn tên ngu ngốc Độc Cô Dực.
Độc Cô Dực ngơ ngác nhìn Tô Họa, hắn không quen biết cô ta mà!!
Thật đó!
“Tô Họa, ngươi xen vào chuyện người khác quá nhiều rồi đó?” Thu Thủy không nhịn nổi liền lên tiếng.
Tiểu thư nhà nàng ta làm gì, kể từ khi nào mà đến lượt người ngoài phải can thiệp chỉ trỏ.
“Ta chỉ ra thấy không ưa con người như vậy của Nguyễn Tiểu Dạng.” Tô Họa ra giọng chính nghĩa nghiêm nghị, còn nói giúp Độc Cô Dực, “Vị công tử này đứng canh ở cửa mấy ngày hôm nay, cả huyện Bạch Hà đều truyền tai nhau. Ngươi làm như vậy thật bất lịch sự.”
Thời Sênh: “…” Ta lịch sự hay không lịch sự thì liên quan đến nhà ngươi sao hả nữ chính đại nhân!!
Ngươi thích quản chuyện của người khác cũng làm ơn đừng quản quá rộng vậy chứ?
“Đúng thế đúng thế, để một vị công tử đẹp trai như thế này đứng ngoài cửa đợi, Nguyễn Tiểu Dạng, cô thật quá đáng!” Lý Hồng Hồng đột nhiên gật đầu đồng thuận với Tô Họa.
Thời Sênh nhếch môi cười, “Đóng cửa!”
Nếu như đám người các ngươi đã không muốn nhìn thấy hắn, thì bản cô nương sẽ cho các ngươi hài lòng.
Bản cô nương là một người ôn hòa dễ gần như vậy đó.
Mẹ kiếp lũ ngu ngốc.
Người hầu đứng bên cạnh lập tức đóng cửa, để mặc Tô Họa và Lý Hồng Hồng đứng bên ngoài.
Lý Hồng Hồng cố gắng mở to đôi mắt để nhìn Độc Cô Dực đang đứng bên trong, giọng nói vô cùng tiếc nuối, “Công tử…”
Chàng ấy đã vào trong rồi!!
“Tô Họa, đều là do ngươi.” Lý Hồng Hồng lại lần nữa ngắm trúng Tô Họa. Tất cả đều co con đàn bà này, nên vị công tử đó mới bị Nguyễn Tiểu Dạng nhốt vào trong phủ, nếu không phải là ả ta đột nhiên xuất hiện, thì nàng ta đã cướp được vị công tử này về rồi.
Lý Hồng Hồng càng nghĩ càng tức, nàng ta tiến lên trước cho Tô Họa một bạt tai.
“Đều do ngươi, con tiện nhân này, ai cho ngươi bẩm báo với cha ta, ai cho ngươi ngăn cản ta.” Lý Hồng Hồng vừa túm vừa cào Tô Họa. Nàng ta kéo tóc, kéo quần áo của Tô Họa.
“Lý Hồng Hồng, cô dừng lại, á… cô điên rồi.”
Trọng lượng cơ thể của Lý Hồng Hồng cực kỳ áp đảo, nên hoàn toàn đè Tô Họa xuống dưới mà đánh.
…
Trong phủ, Độc Cô Dực vẫn đang ngồi trên đất, Thời Sênh đứng bên cạnh hắn, tiếng nói chói tai bên ngoài vẫn vang lên.
Nghe mà đến nỗi Độc Cô Dực sởn cả da gà.
Sao lại đáng sợ như vậy.
Đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mặt cũng không phải quá đáng ghét.
“Nguyễn cô nương.” Độc Cô Dực từ dưới đất đứng dậy, lần này hắn không vòng vo phí lời, mà trực tiếp đi vào chủ đề chính, “Ta tìm cô là nhận sự ủy thác của người khác, cô biết Phạm đại nhân chứ? Ông ấy muốn ta chăm sóc cô một thời gian.”
Nếu không phải Phạm đại nhân là ân sư thụ nghiệp của hắn thì hắn tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu này, hại hắn từ kinh thành tới một nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi thế này.
“Phạm đại nhân? Tại sao ông ấy lại muốn ngươi chăm sóc cho ta?” Không phải trong thư Phạm đại nhân đã nói không biết tông tích của Độc Cô Dực sao? Lừa cô à?
Bây giờ lại để Độc Cô Dực chăm sóc cô? Là có ý gì?
Phạm đại nhân và Nguyễn phụ là bằng hữu nhiều năm, lúc Nguyễn phụ mới mất, vị Phạm đại nhân này còn đích thân đến chia buồn.
“Câu hỏi này cô đi hỏi Phạm đại nhân, bổn vương không rõ.” Hắn cũng không muốn biết chuyện này, hắn chỉ muốn sống một cách yên ổn.
“Thời gian không tương đồng.” Thời Sênh bình tĩnh nói.
Trong đầu Độc Cô Dực như toàn sương mù, “Thời gian gì?”
“Phạm đại nhân nói ngươi phải chăm sóc ta từ khi nào?”
Độc Cô Dực chau mày suy nghĩ, “Khoảng tháng 9 năm ngoài.”
Tháng 9, lúc đó cô vẫn còn ở huyện Bạch Hà, vẫn chưa viết thư cho Phạm đại nhân, nhưng tại sao lúc đó ông ta lại dặn dò Độc Cô Dực chăm sóc cô?
Độc Cô Dực nói: “Bổn vương lúc đó định tới tìm cô, nhưng khi ấy bổn vương có chuyện riêng nên phải hoãn một đoạn thời gian, sau đó lại gặp cô ở kinh thành.”
Kết quả là, hắn còn chưa nói xong thì cô đã chạy đi rồi.
“Sao ngươi biết ta là ai?” Bọn họ chưa từng gặp nhau, sao hắn lại biết cô là người hắn cần tìm.
Độc Cô Dực vén mái tóc rủ xuống trước ngực, “Tai mắt của bổn vương ở kinh thành vẫn còn, Độc Cô Tu vẫn đang tìm cô, bổn vương đương nhiên có thể biết.”
Thời Sênh chau mày, sự giải thích này không có vấn đề gì.
Lúc cô ở kinh thành cũng không che đậy hành tung, người có ý định tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.
Nhưng bây giờ chỉ có một câu hỏi, tại sao Phạm đại nhân lại yêu cầu Độc Cô Dực chăm sóc cô từ khi còn rất sớm như vậy?
Thời Sênh không phải là người dễ bị vướng bận, nếu nghĩ không thông cô sẽ không nghĩ nữa, thời gian trôi qua, những nghi ngờ đáng được khơi ra, ắt nhiên sẽ có câu trả lời.
“Ngươi về đi, ta không cần chăm sóc gì hết, hãy thay ta cảm ơn Phạm đại nhân.” Cách bảo vệ tính mạng của bản thân cô có rất nhiều, không cần tới một tên ngu ngốc như thế này.
Mắt Độc Cô Dực bỗng sáng lên, vội vàng mở miệng hỏi: “Đó là do cô nói đó nha? Không được, cô phải viết cho bổn vương một bức thư, bổn vương mới dễ dàng nói chuyện với Phạm đại nhân.”
Thời Sênh: “…” Đúng là vương gia thức thời, xứng đáng sống đến tập cuối.
Thời Sênh vẫn viết một bức thư giao cho Độc Cô Dực thật.
Để hắn mang thư rồi mau cút đi, đừng có quay lại nữa.
Độc Cô Dực nhận lấy bức thư, rồi vui vẻ rời khỏi Nguyễn phủ, nhưng chỉ nửa giờ sau, gương mặt Độc Cô Dực hết sức căng thẳng chạy về Nguyễn phủ.
“Độc Cô Tu… Ta đã nhìn thấy Độc Cô Tu rồi.” Độc Cô Dực thở hồng hộc nói.
Thời Sênh tỏ vẻ mặt ghét bỏ, “Nhìn thấy thì làm sao?” Độc Cô Tu là quái vật ba đầu sáu tay sao? Có gì mà đáng sợ chứ?
Độc Cô Dực trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Độc Cô Tu đem theo một đội quân, đang chặn trước Huyện Bạch Hà, bây giờ ta không thể ra được.”
Ra khỏi Huyện Bạch Hà chỉ có một con đường, hắn mà ra chắc chắn sẽ bị người của Độc Cô Tu phát hiện.
Hắn vẫn muốn sau này có thể được sống yên ổn ở kinh thành, không muốn đối đầu với Độc Cô Tu.
Thời Sênh tò mò hỏi: “Độc Cô Tu không biết ngươi rời kinh sao?”
“Đương nhiên không biết.” Độc Cô Dực trừng mắt với Thời Sênh.
“Như vậy thì hắn cũng không có gì lợi hại.” Thời Sênh bĩu môi, đến chuyện một tên thiểu năng rời kinh mà còn không biết.