NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Boss Là Nữ Phụ

Chương 536: Nhân yêu thù đồ (1)

Tác giả: Mặc Linh
Chọn tập
Ads Top

Thời Sênh trở lại không gian hệ thống, cứ đứng yên tại chỗ rất khác thường.

Hệ thống có chút hồ nghi, ký chủ đang làm gì đây?

“Đóng tất cả các đường dự phòng của Hệ thống.”

[Chủ nhân] Chủ nhân lại liên hệ với nó vào lúc này.

Chủ nhân Hệ thống tăng thêm âm lượng, “Nhanh lên!”

Lúc này hệ thống mới bắt đầu vận chuyển, đóng tất cả các đường dự phòng vào.

[Chủ nhân]

Nhưng không ai đáp lại nó.

Đóng tất cả các đường dự phòng, chủ nhân cũng không thể liên hệ với nó…

Hệ thống hơi khó hiểu.

Vừa rồi ký chủ đang làm gì?

Thời Sênh có chút tiếc nuối liếc nhìn màn hình một cái, “Hóa ra người phía sau mi cũng thông minh đấy.”

[…] Cảm ơn khích lệ, chủ nhân nhà nó đương nhiên thông minh.

Hệ thống cảm thấy vận hành thật khó khăn, không có chủ nhân ở đây, nó biết làm sao giờ!

Hiển thị dữ liệu thôi!

Tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -200000 (đột phá giới hạn cuối, chúc mừng ký chủ đạt được một phần đại lễ bao)

Giá trị sinh mệnh: 25

Tích lũy: 31000

Cấp bậc nhiệm vụ: B

Cho điểm nhiệm vụ: 78

Nhiệm vụ ẩn: chưa hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ ẩn: Không

Đạo cụ: ‘vương miện nữ vương’, ‘Trái tim quỷ vương’,‘ ám dạ’

“Đại lễ bao là cái gì?” Đột phá giới hạn cuối mà cũng có đại lễ bao à?

Không phải là loại bỏ sao?

Hệ thống lại lừa cô!

Không đúng, ở không gian vừa rồi cô có làm gì đâu, vì sao bị trừ nhiều giá trị nhân phẩm như vậy?

[Cô có biết vì cô mà bao nhiêu đôi tình nhân chia tay không?] Bội bạc một người đã đành, cô còn bội bạc cả đám con gái.

“Chuyện này liên quan gì tới ta?”

[Ai bảo cô cứ hơi tí lại rải thức ăn chó.]

Thời Sênh: “…” Được rồi, lại là lỗi của cô.

Màn hình hiển thị một cái lễ bao, tỏa ra ánh sáng bảy màu.

Thời Sênh ấn lên màn hình, lễ bao tự động mở ra.

Bên trên chỉ có hai câu.

Vận may giảm xuống 30%

Nội dung vở kịch bị cắt 50%

Thời Sênh: “…” Này mà là đại lễ cái quỷ gì?

Hệ thống, mi giải thích coi.

[Ký chủ, nhân phẩm của cô đã thành như vậy, còn muốn đại lễ bao gì nữa?] Hệ thống kiêu ngạo hừ một tiếng.

[Chúc mừng ký chủ sắp mở ra ‘hình thức trốn truy sát cấp cao’, mong ký chủ đừng tự tìm đường chết.]

[Kí chủ có cần giảm xóc thời gian không?]

Hình thức trốn truy sát cấp cao là cái gì?

[Giá trị nhân phẩm của ký chủ quá thấp, không thể trả lời]

Kiếm của ông đâu?

[Bắt đầu dịch chuyển…]

“Có phải nàng ta sắp chết rồi không?”

“Đừng chủ quan, yêu quái là giảo hoạt nhất.”

Mấy thanh niên mặc đạo bào cùng vây quanh một bóng người nằm rạp trên mặt đất.

Là một cô nương.

Xiêm y trên người bị máu tươi nhuộm đỏ, đã không nhận ra màu sắc vốn có.

Xung quanh nàng nằm không ít người, lúc này đều đã mất hết sự sống.

Thời Sênh cảm giác thân thể như bị người kéo, đau đớn như rời ra từng mảnh.

Không khí bốn phía giống đá nặng ngàn cân, đè ép cô.

“Mau, nhân lúc này.”

Tiếng xé gió từ phía trước truyền đến, Thời Sênh mơ hồ nhìn thấy vài bóng người hướng lao về phía mình.

Sát khí sắc bén, làm cho Thời Sênh rút kiếm theo bản năng.

“Keng –“

Thiết kiếm ngăn cản binh khí của đối phương, tia lửa văng khắp nơi, chói tai dị thường.

“Thế mà còn có thể phản kháng, mau hỗ trợ!”

Đối phương kêu lên với đám người bên kia.

Tay Thời Sênh dùng sức, linh lực trong cơ thể dồn vào thiết kiếm, binh khí ngăn cản thiết kiếm của cô lập tức bị phá nát, thiết kiếm chém vào bả vai đối phương, chặt đứt một cánh tay hắn.

Thời Sênh lảo đảo đứng lên, thừa dịp người nọ chưa phản ứng kịp, đâm một kiếm vào ngực đối phương.

Đối phương trợn trừng mắt, cảm xúc trong mắt quay cuồng cực nhanh, chỉ giây lát bắt đầu tan rã, thân hình chậm rãi ngã xuống.

Thời Sênh chống thiết kiếm xuống mặt đất, ổn định thân hình. Những người khác bị biến cố này dọa sợ, không dám tiếp tục xông lên.

Linh lực của thế giới này quá dồi dào, cho nên đây hẳn là thế giới tu tiên hoặc huyền huyễn?

Đầu óc Thời Sênh xoay chuyển rất nhanh, ánh mắt đảo quanh bốn phía.

Lúc này đám người vây quanh cô còn ba tên, trang phục giống những người nằm trên mặt đất.

Nơi này là một rừng cây nhỏ, có lẽ đang là mùa thu, lá rụng đầy đất, mang theo mùi mục nát.

Thân thể này của cô đã đến cực hạn, vừa rồi cô chỉ dùng có chút linh lực như vậy, trong cơ thể đã trống rỗng rồi.

Đây là trốn truy sát cấp cao mà Hệ thống nói sao?

Chó má!

“Sư huynh…”

“Đừng hoảng hốt, vừa rồi nàng ta bị thương, lúc này chẳng qua là cố chống cự thôi, chúng ta chờ một chút.”

Chờ cái ông nội ngươi.

Thiết kiếm chợt biến lớn, Thời Sênh ngồi lên thiết kiếm, bay lên trời trong tầm mắt kinh ngạc của ba người.

Bọn họ còn không kịp đuổi theo, một quả cầu nhỏ màu tím rơi từ không trung xuống, rơi chính giữa bọn họ.

“Ầm!”

Rừng cây nhỏ bị nổ ra một cái hố to, bên trong tia chớp tán loạn, thi cốt không còn sót lại gì.

Thời Sênh nằm bò xuống thiết kiếm thở, không muốn cử động cả đầu ngón tay.

Thời Sênh không biết mình ngất xỉu đi thế nào. Chờ cô tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, cô bị đặt trên một thảm cỏ.

Thời Sênh đưa tay sờ hai má…

Từ từ!

Móng vuốt màu trắng này là cái quỷ gì?

Thời Sênh giơ móng vuốt lên nhìn, lông xù mập mạp, lòng bàn tay phấn hồng, rất đáng yêu.

Nhưng tại sao lại ở trên người cô?

Vì sao trên người cô lại có móng vuốt?

Kiếm của lão tử đâu?

“U u u…”

Tiếng thiết kiếm chấn động truyền đến từ phía sau Thời Sênh.

Thời Sênh quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng mà thiết kiếm phản chiếu.

Cái quái gì đây?

Thời Sênh thử nâng tay.

Bóng bên trong thiết kiếm cũng nâng tay theo.

Lại nhấc chân.

Bóng dáng cũng nhấc chân theo.

Thời Sênh: “…” Không, nhất định là ảo giác của cô.

Ảo giác.

Thời Sênh nhắm mắt, hít sâu ba cái, mở.

Trong thiết kiếm vẫn là một cục bông tuyết trắng kia, cái đuôi xoã tung như có thể bao trùm cả thân mình nó, đôi con ngươi màu xanh biếc, giống như bảo thạch.

… Hồ ly!

Bản cô nương mà lại biến thành hồ ly.

Một con… cầm thú?

Mẹ nó!

Như thế nào biến trở về đây?

Lúc trước vẫn là người cơ mà.

Bản cô nương muốn biến thành người.

Thời Sênh chưa từng làm cầm thú, không biết biến thân như thế nào.

Nàng giơ móng vuốt lông xù, gãi trái gãi phải, niệm thần chú vài lần cũng không có hiệu quả.

Cho nên, rốt cuộc làm như thế nào để biến thành người?

Cầu giáo trình, cầu tiến công chiếm đóng.

Thời Sênh lăn lộn nửa ngày, phát hiện trong cơ thể mình không có linh khí. Cô suy tư một lát, hẳn là cần linh khí nhỉ?

Vì vậy, vẫn nên hấp thu linh khí trước, bằng không trong chốc lát lại có người lao tới đây, thì cô chỉ có thể bị giết.

Nhưng mà…

Cầm thú hấp thu linh khí như thế nào?

Thời Sênh cảm thấy mình hẳn là phải tiếp thu nội dung cốt truyện trước.

Đúng, đây mới là phương thức chính xác.

Vừa rồi thấy mình biến thành cầm thú nên hốt hoảng quá, quên luôn cả quy luật bình thường.

“Có người đến cứ chém thẳng tay.” Thời Sênh phân phó thiết kiếm một tiếng, cuối cùng lại lo lắng thêm một câu, “Chỉ cần là vật sống, chém hết.”

Thiết kiếm: “…”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer