NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Boss Là Nữ Phụ

Chương 604: Ranh giới (37)

Tác giả: Mặc Linh
Chọn tập
Ads Top

Lời đồn nổi lên bốn phía, Cảnh Chỉ và ông Cảnh càng cãi nhau thì càng căng thẳng, mỗi lần Cảnh Chỉ nổi loạn xong, Mộc Hâm luôn là người đứng ra an ủi.

Tựa như chỉ cần nhìn thấy Mộc Hâm, lửa giận của ông Cảnh mới có thể bình ổn trở lại.

Tác giả thật ác ý x1.

Hào quang chữa lành của nữ chính xN.

Dưới hào quang chữa lành của nữ chính, ông Cảnh liền ra quyết định bắt Cảnh Chỉ phải cưới Mộc Hâm.

Đúng thế, bỏ qua đính hôn, trực tiếp kết hôn.

Thời Sênh không nhịn nổi nữa, lập tức vọt vào phòng ông Cảnh.

“Ông, ông lại trêu cháu rồi, cháu đâu có tốt như thế.”

Mộc Hâm thẹn thùng cười nói, thấy Thời Sênh tiến vào, cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Càng ngày càng không có quy củ!” Ông Cảnh giờ nhìn Thời Sênh là thấy gai mắt, lập tức quát lên.

Thời Sênh nhìn Mộc Hâm không nói chuyện, Mộc Hâm ngập ngừng lên tiếng, “Ông, cháu ra ngoài trước đã.”

Ông Cảnh không phản đối, Mộc Hâm nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi thư phòng.

“Bởi vì Cảnh Chỉ nói anh ấy có thể xử lý chuyện này nên cháu vẫn luôn im lặng.” Lời của Thời Sênh cực kỳ không khách khí. “Nhưng hiện tại, xem ra cháu không nói cũng không được nữa.”

“Mày và Cảnh Chỉ vốn không nên ở bên nhau.” Ông Cảnh bày ra vẻ mặt bình tĩnh, “Mày có biết người bên ngoài đang nói chúng mày thế nào không hả?”

Ông ta đã nhiều tuổi như vậy, giờ còn bị người ta nhìn đến mức còng cả lưng.

“Cháu và Cảnh Chỉ không có quan hệ máu mủ, vì sao không thể ở bên nhau?”

“Chúng mày là anh em, chúng mày ở bên nhau lâu như thế, đây là tình cảm anh em chứ không phải tình yêu.” Ông Cảnh bày ra thái độ cứng rắn, “Chuyện kết hôn của Cảnh Chỉ và Mộc nha đầu đã được định ra, nếu mày không muốn bị tao đuổi ra khỏi nhà thì đừng có làm ra chuyện gì ồn ào nữa. Chờ anh trai mày thành hôn xong, tao sẽ tìm cho mày một mối.”

“Cảnh Chỉ đồng ý không?” Mẹ kiếp, một tên não phẳng tùy tiện tìm về có thể xứng đôi với ông đây sao?

“Nó có đồng ý hay không không quan trọng, chỉ cần nó vẫn là cháu của tao thì nó phải nghe tao.”

Thời Sênh không nhịn được mà bĩu môi khinh bỉ, nếu không nể mặt… sớm đã rút kiếm chém chết rồi.

Cảnh Chỉ nói ông già này cố chấp, xem ra quả nhiên không sai tí nào.

Thời Sênh sợ mình không nhịn được sẽ bùng nổ sức mạnh mà chém ông già này, vì thế liền rời khỏi thư phòng.

Mộc Hâm đứng ở ngoài cửa, trên mặt treo nụ cười, có thể thấy rõ một mặt đắc ý.

“Não tàn.” Thời Sênh đi qua bên người cô ta.

Nụ cười của Mộc Hâm cứng đờ trên môi, lời này có ý gì?

Ngày hôm sau, Cảnh Chỉ và Thời Sênh đồng thời mất tích. Ông Cảnh sai người lật tung căn cứ lên cũng không tìm thấy người.

Mà đám người Hạ Thư cũng không thấy đâu, theo nhật ký ghi ở căn cứ, không có thông tin họ ra khỏi thành.

Bọn họ như biến mất vào hư không vậy.

Thời Sênh dẫn bọn họ bay ra khỏi thành, những người này đương nhiên không biết rồi.

“Hề Hề, cảm ơn!”

“Cảm ơn cái gì?” Thời Sênh nhìn Cảnh Chỉ như nhìn một tên não tàn.

“Em không ra tay với ông nội.” Tính tình cô rất không tốt, lần này lại nhẫn nhịn không động thủ.

“Đừng tự mình đa tình, không liên quan gì tới anh.” Thời Sênh trợn trắng mắt, lời này của cô là nói thật.

Cô không ra tay là có lý do của mình, tuyệt đối không liên quan gì tới Cảnh Chỉ.

Ngay cả ông trời cô còn không sợ, sẽ quan tâm tới việc ông Cảnh là ông nội của Cảnh Chỉ sao?

Cảnh Chỉ buồn bực, “Em không lừa anh đấy chứ?”

“Không hề, lừa anh chẳng có ý nghĩa gì.”

Cảnh Chỉ: “…” Quá thẳng thắn, nhưng hắn thích.

Sau khi rời khỏi căn cứ, Cảnh Chỉ tìm được những người đồng đội của mình đã rời đi trước đó, bọn họ đã lập được một căn cứ nhỏ, bởi vì vũ khí sung túc nên cũng trữ được không ít lương thực.

Thời Sênh tính toán thời gian, bảo bọn họ chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

Trước đó, bọn họ đã từng nghe Thời Sênh nói qua nên cũng không hề kinh ngạc với yêu cầu này của Thời Sênh, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Chờ bọn họ chuẩn bị xong đâu đấy, thời tiết nóng bức đột nhiên thay đổi, nhiệt độ hạ xuống, mưa tuyết bắt đầu xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Người trong căn cứ cũng không nhiều lắm, đồ ăn lại sung túc, ở trong căn cứ suốt năm tháng mùa đông cũng không có vấn đề gì.

Trời đông giá rét chấm dứt, các loại thiên tai không ngừng phát sinh, xác sống và động vật biến dị càng ngày càng hung mãnh, hoàn cảnh sinh tồn của con người cũng càng lúc càng kém.

Tình trạng ở căn cứ thủ đô không tốt lắm, nhưng vì có nữ chính làm trụ cột chống đỡ nên cũng coi như tạm ổm.

Từ lúc trời bắt đầu vào mùa đông, siêu thị của nữ chính lập tức bị bại lộ, nhưng vì có ông Cảnh chống đỡ sau lưng nên không ai dám đánh chủ ý lên Mộc Hâm, nhưng người ỷ lại vào nữ chính càng lúc càng nhiều.

Có rất nhiều người không muốn ra ngoài, có siêu thị tốt như thế, sao bọn họ còn phải ra ngoài chịu chết chứ?

Nữ chính không muốn dùng siêu thị của mình để cứu tế dân chúng, vì thế những người ở phía đối đầu với ông Cảnh lập tức tung lời đồn bịa đặt, nói cô ta muốn khống chế toàn bộ căn cứ. Tất cả đều dựa vào những lý luận âm mưu đó để bức nữ chính không thể không giao đồ ra.

Mà trời càng lúc càng lạnh, người trong căn cứ chết càng lúc càng nhiều, ông Cảnh là người ra quyết sách nên tất nhiên không thể nhìn nhiều người chết đi như vậy.

Vì thế khi người phe đối lập muốn giam lỏng nữ chính, ông ta cũng không có nhiều ý kiến phản đối.

Đại khái, nữ chính không ngờ mình sẽ lâm vào kết cục này. Cô ta thân cô thế cô, từ đầu đã mất đi tiên cơ, nếu lúc trước không phải muốn thông qua ông Cảnh để tiếp cận Cảnh Chỉ thì cô ta cũng không bị ngả bài nhanh như thế.

Qua mùa đông giá rét, ông Cảnh đột nhiên ngã bệnh, bệnh tới ào ào, lúc đưa vào bệnh viện thì bệnh tình đã cực kỳ nguy kịch rồi.

Khi Cảnh Chỉ nhận được tin tức, ông Cảnh đã qua đời.

Làm cháu, Cảnh Chỉ vẫn mang Thời Sênh quay về căn cứ thủ đô.

“Sao lại có nhiều xác sống như vậy?” Chúc Phong nhìn xác sống đang vây kín căn cứ ở đằng trước với vẻ mặt kinh ngạc, “Tin tức trước đó truyền tới cũng không nói là xác sống vây thành mà?”

Thời Sênh dựa vào toa xe, ánh mắt dừng ở đám xác sống xa xa, ngay giây tiếp theo, cô quay phắt đầu nhìn về phía sau xe.

Động tác của cô quá lớn nên Cảnh Chỉ cũng nhìn qua, thân thiết hỏi, “Hề Hề, sao thế?”

Thời Sênh nhíu mày, “Không có gì.”

Ảo giác ư?

Vừa rồi cô cảm giác có cái gì đó đang nhìn bọn họ, y hệt như cảm giác ở trong thôn ngày trước.

“Đám xác sống này hình như có tổ chức.” Thánh phân tích Hạ Thư đột nhiên lên tiếng, “Xác sống phía sau không động, xác sống dị năng ở phía trước làm xung phong, xác sống bình thường chịu trách nhiệm leo lên tường thành.”

Hạ Thư dùng kính viễn vọng đảo qua đám xác sống, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó, “Cảnh thiếu, cậu xem xác sống kia đi.”

Cảnh Chỉ cũng giơ kính viễn vọng lên nhìn qua phía Hạ Thư chỉ.

Giữa bầy xác sống có một thiếu niên tuấn tú, ngồi trên một đống đất vừa được đắp lên, mặc áo bành, tao nhã như một quý tộc hoàng thất tới từ thời trung cổ.

“Là vua xác sống.” Thời Sênh chống cằm, tùy ý phổ cập khoa học, “Đã khôi phục bề ngoài và trí nhớ khi còn là con ngời. So với dị năng giả, vua xác sống là kẻ đầu tiên tiến hóa thành loài người mới, có tuổi thọ cực dài và thực lực mạnh mẽ.”

Thời gian vua xác sống xuất hiện thế này là quá sớm rồi!

Đối với những tin tức mà Thời Sênh hay thuận miệng nói ra, bọn họ đã rất quen.

“Thế này thì nhân loại còn có đường sống sao?” Chúc Phong than thở.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer