Mẹ kiếp, kiếm của ông đây đâu!
Tên thiểu năng này xong chưa hả!
Xử chết nam chính là được rồi.
Mộ Lí đè lại Thời Sênh đang muốn động thủ, mở cửa xe đi xuống, nói một phút với Chu Ninh, sắc mặt Chu Ninh từ xanh biến thành đen xì.
Mộ Lí trở lên xe, lái thẳng ra ngoài, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Chu Ninh đứng tại chỗ.
Thời Sênh tò mò hỏi Mộ Lí, “Anh nói gì với hắn thế?”
“Điều hắn muốn biết.”
Điều hắn muốn biết? Nam chính đại nhân muốn biết cái gì?
Thời Sênh chỉ nghĩ đến hai vấn đề này liền từ bỏ, cô chỉ phụ trách giết chết nam chính, không phụ trách giải đáp nghi vấn.
…
Trở lại nhà Mộ Lí, Mộ Lí làm bữa tối đơn giản.
Buổi tối hai người nằm trên một cái giường, bởi vì Mộ Lí bị thương ở eo, hai người không làm gì cả, đắp chăn nói chuyện phiếm.
Ngày hôm sau bọn họ đến bệnh viện, nghe thấy Hỗ Hải quay về rồi, Hỗ Hải vừa quay về lập tức tổ chức họp báo, đẩy một bác sĩ ra làm bia đỡ đạn, giữ mình vô cùng sạch sẽ.
Hắn làm nhiều năm như vậy, nếu như còn không có chuẩn bị, đó mới là ngu xuẩn.
Hỗ Hải rất ít khi để cho người ta nắm được đuôi của mình, rất lâu đều không tự ra mặt, không có chứng cứ chứng minh hắn có liên quan với chuyện này.
“Em đi giết chết hắn nha?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi Mộ Lí.
Chuyện cô một kiếm là giải quyết được, lề mà lề mề mãi, nửa ngày cũng không làm xong.
Mộ Lí xoa xoa đầu Thời Sênh, “Bây giờ, hắn chết rồi, rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.”
“Sợ gì chứ?” Tới một người thì giết một người, tới hai người thì giết hai người.
“Sau này đừng giết người.” Mộ Lí cầm tay Thời Sênh, “Em không nên để cho máu của bọn chúng nhuộm đỏ tay em, bọn chúng không xứng.”
Thời Sênh: “…”
Mộ Lí hắc hóa có chút nghiêm trọng rồi!
Mộ Lí nghiêng người hôn trán cô một cái, “Ngoan, nghe lời.”
Môi của hắn chậm rãi hướng xuống, từng chút đều rất dịu dàng, cho đến khi bắt được môi của cô, chợt dùng sức, như gió to mưa lớn.
Nếu không phải bên ngoài có người gõ cửa, hai người thiếu chút nữa lau súng cướp cò ở phòng làm việc.
Mộ Lí buông Thời Sênh ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên, “Cái đó… em ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi một lát sẽ quay lại.”
Thời Sênh được đặt vào trên ghế, Mộ Lí đứng dậy rời đi. Đi hai bước, hắn lại quay trở lại, hôn đôi môi đỏ tươi của cô lần nữa.
“Đừng có chạy lung tung.”
Thời Sênh không đáp, nhìn Mộ Lí đi ra ngoài.
Mộ Lí không để cho Thời Sênh động thủ, Thời Sênh sẽ âm thầm đi giết chết đối phương, chờ Mộ Lí để cô một mình ở phòng làm việc, cô sẽ lập tức chạy ra ngoài.
Hỗ Hải lúc này hẳn đang ở phòng làm việc.
Thời Sênh kêu Hệ thống giúp bôi đen camera, tránh người, một đường mò tới phòng làm việc của Hỗ Hải.
Hỗ Hải là phó viện trưởng, phòng làm việc của hắn rất lớn, bên trong có một phòng ngăn, Thời Sênh đi vào từ cửa sổ phòng ngăn.
Cửa khẽ mở, tiếng nói chuyện từ bên ngoài theo vào.
“Chắc chắn không?”
“Đích thị là hắn, chuyện lần này, chỉ sợ hắn cũng không thoát được liên quan, nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy, bệnh viện xảy ra vụ nổ, chúng ta liền bại lộ?”
“Bốp!” Có người đập bàn, “Ban đầu tôi không phải kêu các người xử lý sạch sẽ tất cả mọi người sao, các người làm ăn thế nào thế?”
“… Phó viện trưởng cái này… lúc đó hắn bị ép phải nhảy xuống biển, chúng tôi tìm rất lâu cũng không tìm được thi thể, cho là hắn đã chết rồi, ai biết mạng hắn lại lớn như vậy, vẫn còn sống.” Người trả lời hình như rất sợ.
“Không thấy thi thể, các người liền không tìm nữa, một đám phế vật.” Hỗ Hải càng tức giận hơn, “Nghĩ cách thu dọn hắn đi, tôi không muốn ngày mai vẫn nhìn thấy hắn.”
“Phó viện trưởng? Lúc này…” Bên ngoài khắp nơi đều là người đang điều tra, động thủ đối với bọn họ không có lợi.
“Nếu không anh còn chờ hắn vạch trần ra sao?” Hỗ Hải gầm xong, phát hiện giọng mình quá lớn, hắn hạ thấp giọng, “Hắn không thế sống, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cái này…”
Hỗ Hải tiếp tục chỉ cho người kia, “Cũng không cần anh đích thân đi làm, anh tìm một người, gây ra chút tai nạn gì đó.”
Thời Sênh ngồi ở trên ghế phòng ngăn, nghe hai người bên ngoài thảo luận giết chết Mộ Lí như thế nào, trong con ngươi một mảnh im lặng.
Thanh âm bên ngoài dần dần yếu xuống, người kia mở cửa đi ra ngoài, Hỗ Hải lại gọi hai cuộc điện thoại, hẹn người gặp mặt, sau khi cúp điện thoại, hắn đi tới phòng ngăn.
Cửa đẩy ra, một người đàn ông hơi béo xuất hiện ở cửa.
Thấy phòng ngăn lại có người, Hỗ Hải cả kinh, mặt đầy phòng bị, “Cô là ai? Ở chỗ này làm gì?”
Thời Sênh khoanh hai tay, để ở trước người, cùi chỏ tay đặt ở trên tay vịn ghế, hình tượng lão đại nghênh ngang.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía Hỗ Hải, thản nhiên cười một tiếng, “Muốn thảo luận chút khởi nguồn sinh mệnh với viện trưởng Hỗ.”
“Cái gì mà khởi nguồn của sinh mệnh chứ? Cô làm sao vào được đây?” Hỗ Hải trầm mặt, “Vừa rồi cô nghe được bao nhiêu?”
“À… nên nghe với không nên nghe, tôi đều nghe cả rồi.” Thời Sênh nghiêng đầu, “Uy phong của viện trưởng Hỗ thật lớn.”
Người của ông đây mi cũng dám động!
Đáy lòng Hỗ Hải lộp bộp một cái, nhưng thấy đối phương là một cô gái, hắn lại thanh tĩnh lại, hắn đóng cửa vào, “Đây là do cô tự tìm đó.”
“Hỗ viện trưởng là muốn giết tôi diệt khẩu sao?”
Vẻ mặt Hỗ Hải hung ác, “Cô nghe được điều không nên nghe, không trách được người khác.”
Hỗ Hải vốn tưởng rằng cô gái đối diện cho dù không lộ ra vẻ sợ hãi, cũng sẽ lộ ra vẻ kinh hoảng.
Nhưng vẻ mặt cô ta từ đầu tới cuối đều không có biến hóa gì lớn, khóe miệng chứa ý cười, nhìn hắn giống như… nhìn thiểu năng.
Đáy lòng Hỗ Hải đột nhiên bắt đầu phát hoảng, người phụ nữ này là lai lịch gì?
Thời Sênh bình tĩnh lôi ra một tấm bùa giấy, dán vào trên cái bàn bên cạnh, “Viện trưởng nói đúng, muốn động vào người không nên động, không trách được người khác.”
Hỗ Hải trợn to con ngươi, “Cô là người của Mộ Lí?”
“Chỉnh lại một chút, Mộ Lí là người của tôi.” Thời Sênh từ trên ghế đứng lên, liếc Hỗ Hải. Cô cao một mét sáu, có chút chênh lệch với Hỗ Hải, nhưng thân hình như vậy, lại khiến cho Hỗ Hải có loại cảm giác bị áp bách.
Không liên quan đến chiều cao, là khí thế trên người cô ta.
Một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy, tại sao có thể có khí thế như vậy?
Thời Sênh nhân lúc Hỗ Hải ngẩn ra, trực tiếp đi lên trói người. Hỗ Hải có thể là để phòng thân, học được mấy chiêu, nhưng công phu mèo cào kia muốn đối phó với Thời Sênh, chả khác gì người ngốc nói mê.
“Cô muốn làm gì! Buông tôi ra… Mộ Lí đâu? Cô kêu Mộ Lí đến gặp tôi!” Hỗ Hải bị trói gô ném xuống đất, trên mặt sưng một cục, nhìn rất tức cười.
“Mộ Lí nhà tôi là người ông muốn gặp thì gặp à? Ông nghĩ mình là chủ tịch nước chắc?” Chủ tịch nước cũng phải xếp hàng chờ, Thời Sênh hừ cười một tiếng, “Tôi hỏi ông, ông đã làm gì Mộ Lí? Tại sao lại ép anh ấy nhảy xuống biển?”
Hỗ Hải không muốn trả lời, nhưng thủ đoạn của Thời Sênh kia, hắn nào có thể chịu đựng nổi.
Những kẻ thế này, thật ra rất sợ chết, hung ác chút là xoắn lại.
“Tôi nói tôi nói…” Hỗ Hải đầu hàng, “Năm đó em gái hắn nằm viện, có người khách vừa ý em gái hắn, bởi vì bọn họ đều là cô nhi, tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.”