Máu nóng sôi trào trong cơ thể huyết tộc phương Đông, tiếng gào rống một lần nữa nhắm về phía đám huyết tộc phương Tây đã mất đi thủ lĩnh.
Có lẽ có Thanh Yến tọa trấn nên đám huyết tộc mặc dù biết hắn không ra tay nhưng trong lòng vẫn có niệm tưởng, sĩ khí không khỏi dâng cao.
Thời Sênh cũng không định ra tay, nhưng đám thiểu năng trí tuệ này lại dám có ý với Thanh Yến nhà cô. Cho dù là nguyên nhân gì thì Thanh Yến cũng đã nói không muốn rồi, thế mà bọn chúng còn lải nhải lắm mồm, có khác nào chạm vào vùng sấm sét của Thời Sênh chứ.
Thời Sênh giết huyết tộc không cần phân biệt địch ta, ai dám xông lên thì đều phải chết hết.
Vì thế huyết tộc phương Đông không dám tới gần cô. Sau đó cả đám huyết tộc phương Tây cũng không dám tới gần, xung quanh cô hoàn toàn trống rỗng.
Thời Sênh: “…” Đánh mà còn lựa chọn người à, các ngươi có thể đánh tử tế không hả?
Không ai đánh với cô, Thời Sênh đành phải ngồi xổm giữa chiến trường cắn hạt dưa. Đám huyết tộc khác suýt chút nữa thì nôn ra máu dìm chết cô.
Bọn họ đang phải đánh bằng cả mạng sống, cô ta lại ngồi đó cắn hạt dưa.
Hai bên giết đỏ cả mắt, huyết tộc phương Tây vẫn chiếm ưu thế hơn, bởi vì bọn chúng có huyết tộc biến dị. Đối đầu với loại vũ khí có tính sát thương như thế này, sao huyết tộc phương Đông có thể chống lại nổi chứ.
Chiến cuộc bắt đầu nghiêng về một phía, huyết tộc phương Đông chuẩn bị bỏ chạy, tình huống hiện tại không phải là lúc lấy trứng chọi đá.
Nhưng đúng lúc này, trong trận doanh của huyết tộc phương Tây, một cô ả bước trên không trung giữa những đóa tường vi nở rộ, đi tới trung tâm chiến trường.
Huyết tộc phương Tây thấy cô ta thì dừng truy đuổi, khom lưng làm lễ: “Bái kiến Nữ Vương bệ hạ.”
Thời Sênh: “…” Ha!
Lại là đàn bà.
Không phải chứ, tại sao các ngươi lên sân khấu đều màu mè thế? Bắt nạt ông đây không biết tạo hoa chứ gì?
Cô gái kia mặc lễ phục cung đình phương Tây, tầng tầng lớp lớp váy áo, không những phiền phức mà còn dày và nặng. Lúc đi lại, Thời Sênh nghĩ liệu cái eo thon kia có bị gãy luôn không nữa.
Cô gái này rất xinh đẹp, không xinh đẹp kiểu tươi tắn rạng ngời như Anni, cũng không quyến rũ như Hề Mạn, là một loại xinh đẹp rất cổ điển. Trong nháy mắt khi cô ta xuất hiện, bọn họ như thoáng trở về thời trung cổ vậy.
Toàn bộ chiến trường đều yên tĩnh lại.
“Thanh Yến, đã lâu không gặp.” Cô gái hơi mỉm cười chào Thanh Yến.
Thanh Yến nâng Thời Sênh đang ngồi trên mặt đất lên, ôm cô vào lòng, cẩn thận phủi đi những cọng cỏ và đất cát dính trên quần áo cô xuống.
Cô gái kia híp mắt một chút, lại nhoẻn miệng cười: “Em còn tưởng anh sẽ cô độc sống nốt quãng đời còn lại, không ngờ anh cũng có người để ở trong lòng rồi.”
“Cô ta là ai thế?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Thanh Yến.
Vợ cô mà lại quen biết một ả phụ nữ khác cơ à?
Sẽ không có cốt truyện máu chó gì nữa đấy chứ?
Ví dụ như cô ả này vừa mắt với vợ cô chẳng hạn?
Giọng Thanh Yến đầy lạnh nhạt: “Không quen biết.”
Cô ả kia cũng không tức giận: “Thanh Yến, dù sao cũng đã quen nhau nhiều năm như thế, anh nói vậy làm tôi thấy tổn thương quá.”
Cô ta thấy Thanh Yến vẫn không chịu để ý tới mình thì thở dài: “Thanh Yến, giờ bên tôi đang chiếm lợi thế, anh biết tại sao tôi tới đây, chỉ cần anh ngoan ngoãn quay về cùng tôi thì tôi sẽ lập tức bảo bọn họ lui đi, cũng đưa huyết thanh để cứu tộc nhân của anh, được không?”
Thời Sênh: “…” Ôi đệch, đúng là cốt truyện máu chó thật!
Thanh Yến siết chặt tay Thời Sênh, gằn từng chữ một: “Từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, sống chết của bọn họ không có liên quan gì tới tôi.”
“Ồ? Vậy cô gái bên cạnh anh thì sao?” Cô ả che môi cười khẽ, “Anh không muốn cô ta phải chịu bất kỳ tổn thương gì đúng không? Tôi có thể lùi một bước, để anh mang theo cô gái này về theo, chỉ cần mỗi tháng anh bỏ ra mấy ngày thôi, thời gian còn lại anh và cô ta muốn làm gì thì làm, tôi cũng sẽ không hỏi, được chứ?”
Ôi đệch!
Còn có loại thao tác này nữa cơ à!
Kiếm của ông đâu!
“Chỉ bằng cô mà cũng muốn làm tổn thương tới cô ấy ư?” Giọng Thanh Yến trở nên lạnh lẽo, “Adele, trước kia tôi không thèm so đo với cô nên cô nghĩ là cô có thể xâu xé tôi thế nào cũng được đúng không?”
Adele cười thanh nhã và đoan trang: “Tôi biết anh rất lợi hại, vì thế tôi mới có kế hoạch lâu như thế. Dẫn tới.”
Đội ngũ huyết tộc phương Tây tách ra. Bà Trì và Trì Ninh bị một đám huyết tộc bịt mắt dẫn lên. Anni tung tăng nhảy nhót đi bên cạnh: “Ôi trời, chị Trì Tây, anh đẹp trai, lại gặp nhau rồi.”
Thời Sênh: “…” Đừng nói là đám thiểu năng trí tuệ này định dùng Trì Tây và bà Trì để đe dọa cô đấy nhé?
Đầu óc bọn chúng bị lừa đá vào à?
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, đầu óc bọn họ đúng là bị lừa đá thật.
Adele giơ tay, Anni thè lưỡi, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng cô ta.
Adele nói: “Cô Trì Tây, hai vị này chính là người nhà của cô. Tôi biết gần đây cô và bọn họ có chuyện xung khắc với nhau, nhưng trong thế giới loài người vẫn có câu 'Một giọt máu đào hơn ao nước lã'. Tốt nhất cô nên khuyên nhủ Thanh Yến hãy trở về cùng tôi, vừa rồi tôi đã đồng ý cho hai người ở bên nhau không so đo gì, chỉ cần bỏ ra mấy ngày mà thôi, thời gian còn lại đều là của hai người. Tôi sẽ không ngăn cản hai người chuyện gì hết.”
Thời Sênh vuốt thiết kiếm, cười vô cùng ác liệt: “Các ngươi cứ giết chết họ đi rồi tôi sẽ suy xét tới đề nghị này.”
Adele: “…” Sao lời thoại lại không giống kịch bản thế này?
Adele nhíu mày nhìn về phía Anni. Sắc mặt Anni hơi thay đổi, cô ta duỗi tay kéo bịt mắt của bà Trì và Trì Ninh ra.
Bà Trì vừa mở mắt đã thấy một đám thi thể trên mặt đất thì sợ tới mức hét lên thất thanh.
Bà ta là con người, đứng giữa một đám huyết tộc, lại vừa mới đánh nhau xong nên tiêu hao rất nhiều thể lực. Các huyết tộc đứng vây quanh đều để lộ ra răng nanh sắc nhọn. Ai nấy đều nhe nanh trợn mắt với bà Trì như thể có thể nhào lên cắn bà ta bất kỳ lúc nào.
Bà Trì đã bao giờ gặp phải cảnh tượng thế này đâu, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
“Bác Trì à, mau xin con gái ngoan của bác đi, thế thì bác và Tiểu Ninh có thể quay về Trì gia rồi.” Anni tiến lên ghé vào tai bà Trì nói, nụ cười vẫn vô cùng xinh đẹp.
Bà Trì nhìn Thời Sênh đang đứng bên cạnh Thanh Yến. Thời Sênh vẫn đang nghịch thiết kiếm không hề để ý tới bên này, ánh sáng màu đỏ lập lòe trên thân kiếm.
Bà Trì chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng thong dong của cô.
Trong lòng bà Trì thấy hoảng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
“Trì Tây, rốt cuộc mày đã chọc phải cái thứ gì thế này!” Bà Trì quát lên đầy tức giận với Thời Sênh, “Chuyện mày chọc phải, tại sao lại bắt bọn tao phải gánh? Các người có chuyện thì đi tìm nó, tôi và nó không có quan hệ gì hết. Các người tìm nó, hãy thả tôi và Tiểu Ninh ra, chúng tôi không biết gì cả.”
Thời Sênh nhìn Adele với vẻ châm chọc: “Thấy chưa hả? Đây là lợi thế uy hiếp tôi của các người đấy à?”
Adele nhìn về phía Anni, sắc mặt cực kỳ kém.
“Cô có thể suy xét kiến nghị lúc trước của tôi, giết bọn họ đi, sau đó tôi sẽ nghĩ tới vấn đề mà cô đề nghị.” Thời Sênh tiếp tục nói.
“Bà ấy là mẹ cô.” Vẻ mặt Anni đầy cổ quái, “Cô lại không niệm chút tình cũ thế này sao?”
Tay Thời Sênh khựng lại, thiết kiếm cũng dừng theo: “Xin lỗi, tôi không biết tình cũ là gì hết, bởi vì… tôi căn bản không phải là Trì Tây.”
Anni và Adele đều đồng thời hóa đá.
“Có thấy bất ngờ không?” Vẻ mặt Thời Sênh đầy ác ý, “Con gái bà ta đã chết từ lâu rồi. Lúc cô ta chết, bọn họ còn chẳng tới nhìn lấy một cái.”
Bà Trì vừa kinh ngạc, vừa kinh hãi nhìn Thời Sênh, những hình ảnh trước kia lần lượt hiện lên trong đầu.
Tại sao nó lại thay đổi, bởi vì nó căn bản không phải Trì Tây.
Tại sao nó lại dánh tranh cãi với mình, bởi vì nó căn bản không phải Trì Tây.
Bởi vì nó không phải Trì Tây…
Nên tất cả những khó hiểu đều có thể giải thích được.
Vậy nó là ai?
“Cô là ai?” Adele hỏi một câu y chang suy nghĩ trong đầu bà Trì. Hiện giờ cô ta vẫn còn chưa tin lắm, nghĩ rằng Thời Sênh cố ý nói như thế là để cứu bà Trì ra mà thôi.
Loài người luôn rất khôn ranh.
Nữ sinh đối diện cười khẽ, giọng nói vang lên trong gió: “Tôi là tổ tông của cô.”
Adele: “…” Người đâu, tới giết chết đứa con gái không biết xấu hổ này cho ta.