Điôgien, một triết gia Hi Lạp trong thế kỉ thứ IV trước Công nguyên, là người coi khinh mọi tài sản vật chất, đến mức hằng ngày chỉ sống trong một cái thùng gỗ.
Một hôm, nhân dân Hi Lạp hội họp ở eo biển Côranhtơ, để hoan nghênh người anh hùng Alếchxăng. Các danh sĩ trong vùng đều đến yết kiến đủ mặt. Riêng có triết gia Điôgien không đến.
Alếchxăng thân chinh đến thăm ông. Khi quan quân, ngựa xe ầm ầm kéo đến, Điôgien đương nằm sưởi nắng.
Alếchxăng tiến tới chào và hỏi có muốn điều gì chăng. Điôgien bình tĩnh trả lời :
– Có, tôi chỉ muốn anh tránh ra, đừng che lấp bóng nắng của tôi.
Lúc ra về, các tướng theo hầu tỏ vẻ bực tức và cho Điôgien là gàn dở, là bất lịch sự.
Alếchxăng nghe thấy, phát biểu rằng :
– Nếu trẫm không phải là Alếchxăng thì cũng ước gì được là Điôgien.