Quốc vương đầu tiên của người Do Thái là Xauyn đánh nhau với người Philixtanh.
Hai đạo quân của hai bên đóng cách nhau một thung lũng nhỏ, mới chỉ theo dõi nhau, chưa xung trận.
Trong bốn mươi ngày, sớm cũng như chiều, cứ thấy một lực sĩ to lớn, mặc một bộ chiến bào bằng sắt, hùng dũng đứng ở thung lũng thách thức quân đội Do Thái với những lời ngạo mạn, thô bỉ, nhưng chưa ai dám ra nghênh chiến.
Một hôm một thanh niên chăn cừu tên là Đavít được cha sai đem thức ăn cho ba người anh ở trong quân đội Do Thái. Nghe thấy Gôliát (tên người lực sĩ) thách thức lỗ mãng, Đavít tức quá, liền đến xin vua Xauyn cho ra đánh nhau với kẻ láo xược.
Vua phán :
– Cháu còn ít tuổi, làm sao địch nổi một kẻ to lớn và đã sành sỏi trong chiến đấu ?
Đavít tâu rằng :
– Kẻ hạ thần tôi đã giết được những con ác thú định ăn thịt cừu của phụ thân. Xin bệ hạ cho phép hạ thần xử tội tên cuồng bạo ấy.
– Vậy thì cháu cứ đi, ta cầu Chúa phù hộ cho cháu.
Nhà vua trao cho Đavít một chiến bào, một mũ sắt và một thanh gươm. Nhưng chàng thanh niên không quen dùng những thứ đó. Anh ra bờ suối nhặt mấy viên đá bỏ vào cái bị anh vẫn đem theo cùng với cái ná và cây gậy.
Anh ra đứng trước mặt kẻ khiêu khích. Gôliát kêu to lên :
– Thằng ranh con, mày muốn chết ư ?
Đavít liền dùng ná bắn một viên đá vào giữa trán Gôliát. Tên hung hãn ngã lăn xuống đất. Đavít chạy lại, giằng thanh kiếm và kết liễu đời nó. Quân Philixtanh thấy vậy hoảng sợ chạy tán loạn. Những binh sĩ Do Thái đuổi theo và giết rất nhiều.
Từ đó Đavít được mọi người kính nể. Về sau, vua Xauyn gả công chúa và nhường ngôi cho chàng.