Khổng Tử du thuyết sang Tề, đi ngang qua núi Thái Sơn, nghe ai oán tiếng khóc từ trong rừng sâu vẳng tới.
Khổng Tử nói :
– Tiếng khóc của người đàn bà này ta nghe như trong nhà có trùng tang !
Người sai Tử Cống đến hỏi. Người phụ nữ vuốt nước mắt than :
– Ở đây lắm hổ. Bố chồng tôi bị hổ vồ, chồng tôi cũng thác về hổ, bây giờ con tôi lại chết về hổ nữa. Thảm lắm ông à !
Tử Cống bảo :
– Thế sao bà không bỏ chỗ này ra ngoài xóm đông đúc kia ở mà tránh nạn ?
– Tuy vậy, ở đây còn có thể sống được, chứ ở nhoài ấy chính sách quan trên hà khắc tàn bạo không sống nổi mới bỏ vào đây – người phụ nữ ngậm ngùi, kể lể.
Tử Cống đem chuyện thưa lại với Khổng Tử.
Khổng Tử nói với đám môn sinh :
– Các ngươi nhớ lấy : chính sách cai trị dân hà khắc khốc hại hơn cả hổ dữ !