Khi đem quân sang chinh phục châu Á, Alếchxăng đã giao việc cai trị đất nước cho một viên tướng là Ăngtipate, được coi như nhiếp chính vương.
Nhưng mẹ của Alếchxăng là Olimpiát lại cứ muốn tham gia vào chính quyền. Do đó luôn luôn có mâu thuẫn giữa bà với quan nhiếp chính.
Ăngtipate không chịu được sự can thiệp phi lí của bà, nên luôn luôn gởi công văn báo cáo với Alếchxăng.
Olimpiát cũng thường xuyên gửi thư cho con phàn nàn về thái độ của Ăngtipate.
Alếchxăng như đứng giữa hai gọng kìm.
Có lần Ăngtipate gửi cho Alếchxăng một tờ sớ rất dài, kể tất cả những sự cản trở mà Olimpiát đã gây nên.
Đọc tờ sớ, Alếchxăng nói với mấy vị cận thần :
– Ăngtipate có lí, nhưng ông ta không hiểu rằng một vạn tờ trình như thế này sẽ bị một giọt nước mắt của người mẹ xóa đi hết !
Mặc dầu biết mẹ khó tính và không biết điều, nhưng Alếchxăng luôn luôn chịu đựng và không bao giờ làm cho mẹ phải buồn rầu. Trái lại, ông thường xuyên kính biếu mẹ của ngon, vật lạ và yêu cầu các thể nữ phải chiều chuộng bà.
Alếchxăng lại còn có ý định lập đền thờ mẹ nữa, nhưng ông không thực hiện được vì chết sớm. Song, trước khi nhắm mắt, ông dặn lại bạn bè cố thi hành ý muốn cuối cùng đó của ông.