Dịch giả : langtu114
Biên tập: dangxuan
Long Nhất đưa Long Nhị vào trong Hắc ám thứ nguyên không gian, còn lại mười bảy siêu cấp khô lâu lưu lại bảo vệ Lãnh U U.
– Ta xuống đây, nàng phải cẩn thận đó.
Long Nhất nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lãnh U U, sâu trong đáy mắt in hình bóng mỹ lệ của nàng, như muốn đem sự tự tin truyền cho nàng.
Lãnh U U hé miệng tiếp lấy. Đột nhiên, nàng cảm thấy sống mũi cay cay, đôi mắt đẹp ậng nước. Nàng chỉ có thể gập đầu. Nàng tự hứa sẽ nghe theo lời hắn. Nàng đường đường là U Minh Thánh Nữ, không ngờ vì một nam nhân mà ra như vậy.
Long Nhất hít sâu một hơi. Ngạo Thiên quyết nội lực phóng ra ngoài bảo vệ toàn thân. Hắn nhìn Lãnh U U, đưa tay ra dấu đừng lo, rồi quay đầu nhảy vào tiểu hàn đàm.
Nước hàn đàm trong suốt, nhưng thật sâu, không thể nhìn thấy đáy. Long Nhất lặn xuống đáy tìm kiếm. Từng trận hàn khí lạnh thấu xương xuyên qua hộ thân nội lực chui vào, ngay lập tức bị nội lực trong cơ thể hoá giải. Nhưng sau một thời gian, cả người Long Nhất như biến thành một băng côn.
Sau khoảng nửa giờ, Long Nhất cuối cùng cũng đến nơi. Đến đây Long Nhất bỗng phát hiện một hiện tượng vô cùng kỳ quái.
Thường thì lặn xuống càng sâu thì áp lực nước càng lớn, nhưng ở hàn đàm này thì càng xuống sâu, áp lực lại càng giảm. Long Nhất lặn xuống với tốc độ ngày càng nhanh vì áp lực giảm đi khi xuống. Tuy vậy nếu không có nội lực hộ thân, ngũ phủ lục tạng đã bị áp lực cường đại của nước nghiền nát rồi.
Phía sâu dưới nước không hề có một tia sáng tới được, nhưng đối với mục lực của Long Nhất đó chẳng phải là điều đáng ngại.
Đột nhiên, Long Nhất phát hiện thân đang hạ nhanh xuống một vùng sáng bạch sắc. Hơn nữa, nước ở đáy hàn đàm rất ấm áp. Long Nhất duỗi thẳng cả tay chân ra.
Đến gần đáy điểm sáng trắng càng ngày càng nhiều, tưởng như phủ kín cả thủy vực phía dưới. Đột nhiên, Long Nhất dừng chân vịn cả người vào nham thạch để dừng lại.
Lúc này trong lòng hắn vừa kinh vừa mừng. Kinh hãi vì những điểm trắng đó đều là một loài cá phát ra bạch quang. Toàn thân loài cá này phủ đầy vảy cứng như giáp sắt, hơn nữa trên cái đầu dẹt dẹt của nó là một hàng răng sắc nhọn, hiển nhiên loài cá kỳ quái này không phải loại hiền lành gì. Mừng vì trên nham thạch của thủy vực chứa loài quái ngư này có một động khẩu, nhưng lại không có nước chảy vào, xem ra bên trong còn có động thiên khác, nói không chừng cửa ra của không gian này chính là ở đây.
Long Nhất nhẩm đếm số lượng đại quái ngư mà phát sầu. Lực tấn công của chúng không thể cho là yếu, làm thế nào mà vượt qua được đây? Dùng cái gì mà tấn công được chúng đây? Hắc ám ma pháp dưới nước không có tác dụng lớn. Nhưng ngoài hắc ám ma pháp nguyên tố ở địa phương quái quỷ này chỉ còn một thứ khác là ma pháp nguyên tố. Dùng nội lực để tấn công ư? Phải biết rằng nội lực giảm sút rất nhanh không thể sử dụng nhiều lần được. Đấu khí thì chẳng phải nghĩ đến làm gì. Thế thì dùng Tinh thần công kích thì sao? Đối phó với nhiều quái ngư như vậy mất rất nhiều Tinh Thần lực, có thể dẫn đến cái chết.
Đột nhiên, Long Nhất loé lên một ý nghĩ. Nếu chẳng dùng dùng tinh thần công kích, cũng chẳng dùng để phòng hộ mà để tạo ra một thông đạo thì sao? Long Nhất đưa mắt nhìn cự li, để tính xem có khả thi không.
Long Nhất không còn do dự được nữa. Tay chân hắn đã bắt đầu tê dại đi. Ý niệm nhất động, Tinh thần lực cường đại được Long Nhất chỉ huy từ từ đi xuống dò xét. Lúc đầu tưởng như vô hình nhưng sau đó dần ngưng tụ lại thành một khối xung quanh đống quái ngư trước cửa động. Sau khi ngưng tụ, Tinh thần lực từ từ mở rộng ra. Đám quái ngư dần dần bị Tinh thần lực phía trước đẩy lùi ra xung quanh. Cùng lúc đó, Long Nhất cũng đến động khẩu theo thông đạo do Tinh thần lực vô hình tạo nên. Xung quanh thông đạo chi chít toàn những quái ngư.
Thấy dùng Tinh Thần lực mở đường thành công, Long Nhất vận Ngạo Thiên quyết phong chuyển, thân hình như làn gió thuận theo dòng nước tiến vào thông đạo nhẹ nhàng và nhanh chóng. Đám quái ngư đã phát giác ra dị loại xâm nhập vào thuỷ động muốn lao vào, nhưng bị Tinh Thần lực ngăn lại. Lúc này, Long Nhất đã bỏ cửa động lại phía sau. Đột nhiên trên đầu Long Nhất toả ra một vầng sáng chói mắt. Tinh Thần lực nhanh chóng bị đẩy lùi. Long Nhất trong lòng sợ hãi, biết rằng Tinh Thần lực sử dụng quá độ tạo nên hậu quả như thế. Bấy giờ, không còn cách nào khác, Long Nhất đành cắn chặt răng đi sâu về phía trước. Nếu lúc này mà đứng lại thì đến cái xương cũng chẳng còn.
Tập trung nội lực xuống hai chân, Long Nhất như một quả đạn pháo bắn ra từ nòng súng tiến thẳng vào động khẩu. Đi được một lúc, hắn cảm thấy một cơn đau khủng khiếp từ hai chân truyền tới. Long Nhất quăng mình vào trong một tiểu động dừng lại. Hắn ngồi xuống và phát hiện trên đùi có những vết thương đang rỉ máu. Không cần đoán cũng biết đây là những vết thương do hàm răng sắc nhọn của quái ngư gây ra.
Long Nhất đột nhiên giật mình. Phải biết là để gia tăng tốc độ, nội lực hầu như đã tập trung toàn bộ vào hai chân, nhưng vẫn bị lũ quái ngư xuyên thủng hộ thân chân khí cắn gây thương tích, phải biết bọn chúng vô cùng cường hãn đến thế nào.
Cũng may những con quái ngư không có độc. Những vết thương chỉ là ngoài da. Long Nhất điểm vài chỉ phong bế vết thương cũng không có gì đáng ngại. Lúc này Long Nhất mới quan sát cẩn thận thạch động hình quạt, hắn kinh ngạc phát hiện bốn bức vách thạch động bằng phẳng bóng loáng, nhìn giống như sức người làm. Thạch động thông thẳng ra xa nhìn không thấy điểm cuối. Cứ cách năm mươi mét, hai bên lại có hai ngọn ma pháp đăng màu trắng chiếu sáng, thoạt nhìn cứ tưởng là thông đạo đi đến thiên đường.
Long Nhất ngồi khoanh chân một lúc đã phục hồi lại một chút liền đứng dậy từng bước từng bước tiến sâu vào thông đạo. Chẳng biết bao lâu, Long Nhất dừng lại, thận trọng quan sát hai bên thông đạo. Hắn chỉ thấy hai hàng điêu tượng vô cùng sống động. Bọn chúng y phục trên người không giống nhau, đến vũ khí cũng khác nhau. Duy nhất một điểm tương đồng là bọn họ đều lộ rõ vẻ nanh ác.
Long Nhất bỗng phát hiện điêu tượng có điều cổ quái. Hắn không dám hấp tấp vượt qua hàng điêu tượng nhưng nhất định là phải vượt qua. Long Nhất nhìn lên phía trên thông đạo, chân đạp nhẹ vào một điểm, thân thể nhẹ nhàng bay lên, thân hình dán sát vách động vượt qua.
Nhưng khi khi chân Long Nhất vừa vượt qua chỗ của một điêu tượng, lập tức bức tượng phản ứng liên tiếp, hệt như một người sống. Tất cả các điêu tượng, đã không ngờ, hoàn toàn sống trở lại. Thân thể của chúng đã nhanh chóng mất hết vẻ cứng nhắc.
Đồng thời, trên dưới hai bên ma pháp và đấu khí vọt ra nhằm hướng đi của Long Nhất bay tới.
– Trời ơi! Địa Ngục Chi Hoả, Băng Thiên Tuyết Địa! Địa phương quỷ quái này có ma pháp nguyên tố sao?
Long Nhất như con sói nhanh chóng sử dụng Càn Khôn Đại Nã Di từ trên hạ xuống chỉ còn lưu lại những tàn ảnh, thân hình hắn thối lui. Thật là kỳ lạ, khi hắn vừa lùi lại chỗ cũ những người kia lại hoàn toàn hoá thành điêu tượng.
Long Nhất liền tính toán. Đại khái có khoảng một trăm điêu tượng. Nhìn chung chúng đều có thể phát ra ma pháp đấu khí. Đại bộ phận là pháp sư cao cấp và cao cấp chiến sĩ. Trong đó còn có cả Đại ma Pháp sư và Đại kiếm sĩ. Chỉ cần thấy ma pháp cấp mười Băng Thiên Tuyết Địa và Lam đấu khí đã chứng minh điều này.
– Làm thế nào bây giờ? Đánh thì chẳng lại. Muốn chạy cũng chẳng xong, phía nào cũng có sáu bảy người chắn thì chạy đi đâu được.
Việc đến nước này, Long Nhất không còn khả năng lùi bước mà chỉ còn cách thử một phen. Long Nhất trước nay không phải là loại người rụt đầu rụt cổ, một khi quyết định hắn lập tức hành động cụ thể. Càn Khôn Đại Na Di vận đến cực điểm, thân thể Long Nhất trên không trung còn nhanh hơn tàn ảnh, tận dụng mấy giây đó nhanh chóng vượt qua, không dừng lại chút nào cúi đầu phóng nhanh về phía trước, sau lưng là âm thanh ma pháp đập vào tường đá ầm ầm.
Long Nhất quay đầu, nhìn một trăm cao thủ bị bỏ lại xa phía sau, nhưng vẫn đang đuổi theo hắn.
– Quá may! Nếu ta đi về phía đông có lẽ bây giờ không phải đã bị biến thành điêu tượng rồi sao? Long Nhất vừa chạy vừa nghĩ. Trong lòng hắn chỉ thầm ước là đừng có gặp phải cái gì nữa.
Nhưng một số người từ khi sinh ra đã thực sự luôn phải đối mặt với khó khăn nguy hiểm.
– Những người vận đen có thể uống nước mà cũng bị giắt răng.
Long Nhất dừng lại, cười khổ nhìn bức tượng ma thú to lớn đến mức chặn hết cả thông đạo đến gió cũng không qua lọt phía trước.