Dịch thuật: Aficio
Tây Môn Vô Hận vừa ngước mắt lên muốn nói lời xin lỗi thì ngay lập tức trông thấy một đôi đồng tử trong suốt. Nàng không khỏi cả kinh lùi lại hai bước, vừa hay chui vào lòng Long Nhất.
Lúc này người đi đường gần đó cũng điều kêu lên kinh hãi, sợ sệt nhìn nữ hài đang ngã ở dưới đất.
Long Nhất giữ ổn Tây Môn Vô Hận rồi bước tới hai bước cúi người xuống, đội lại mũ trùm đâu cho nữ hài khẽ hỏi: “Tiểu Y. Nàng không sao chứ?”
“Không sao, chỉ có điều chân bị trẹo rồi.” Tiểu Y khẽ nói, thanh âm kèm theo cả sự đau đớn.
“Là do nha đâu kia lỗ mãng quá, thật sự xin lỗi nàng.” Long Nhất nói thay Tây Môn Vô Hận.
“Không đâu, là do ta không chú ý, đừng trách nàng ta.” Tiểu Y nhã nhặn đáp.
Long Nhất thấy người gần đó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ bèn nói: “Tiểu Y, ta đưa nàng về nhé.”
Tiểu Y gật đầu, gắng gượng đứng lên, chợt ai da một tiếng đau đớn co chân lại, hiển nhiên là do bị thương. Xem ra cũng khá nghiêm trọng.
Long Nhất thấy người vây quanh càng lúc càng đông, một tay giữ eo Tiểu Y, tay kia quàng ngang eo Tây Môn Vô Hận, chân nhẹ điểm đã bay lên không về hướng viện tử mà Tiểu Y cư trú.
Với tốc độ của Long Nhất, tất nhiên không lâu sau đã tới được nhà Tiểu Y rồi.
Khi Long Nhất đưa Tiểu Y hạ xuống viện tử, cả Tây Môn Vô Hận lẫn Tiểu Y mặt đều đỏ hồng lên, rõ ràng không quen với việc tiếp xúc nam nữ thân mật như vậy.
Long Nhất đặt Tiểu Y lên ghế ở sảnh đường còn bản thân hắn ngồi lên một chiếc ghế khác bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà, chẳng coi mình là khách chút nào.
“Xin lỗi nhé, chân của muội không sao chứ.” Tây Môn Vô Hận quan tâm hỏi. Nàng cảm thấy xấu hổ vì hành vi ban nãy của mình.
“Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn cả. Tỷ là phu nhân của hắn à?” Tiểu Y chỉ Long Nhất hỏi.
Tây Môn Vô Hận cười khẽ: “Ai là phu nhân của hắn chứ. Hắn ấy à, bản tiểu thư thấy không vừa mắt chút nào.”
Tiểu Y hạ mũ trùm đầu xuống một bên nhìn Tây Môn Vô Hận nói: “Hai người nếu không phải phu thê thì khẳng định là huynh muội.”
“A, muội làm sao mà biết được?” Tây Môn Vô Hận lần này nhìn đồng tử trong suốt của Tiểu Y nhưng không còn sợ nữa mà kinh ngạc thay sự phán đoán chuẩn xác của nàng.
Tiểu Y chỉ cười nhẹ không nói gì.
“Ây, có phải là huynh đã nói với nàng ta không? Không thì sao nàng ta lại biết mình là huynh muội?” Tây Môn Vô Hận quay đầu hỏi Long Nhất.
Long Nhất nhún vai cười nói: “Chuyện này huynh cũng không hiểu rõ. Tiểu Y là một người đặc biệt, tiền thế kim sinh không gì không biết.”
“Long Nhất tiên sinh nói đùa rồi, Tiểu Y nào có bản sự lớn đến thế.” Tiểu Y cười nói.
Long Nhất? Tây Môn Vô Hận ngây ra. Tây Môn Vũ từ khi nào biến thành cái Long Nhất gì vậy. Chắc chắn là tên nhị ca hỗn đản của mình không dám nói ra tên thật nên mới bịa đại ra một cái thay thế, chẳng qua hắn vẫn chưa nói cho mình biết thôi.
“Tiểu Y, để tỷ giúp muội chữa chân nhé. Tỷ là quang hệ ma pháp sư.” Tây Môn Vô Hận đề nghị.
Tiểu Y gật đầu nói: “Thật chứ? Nhưng như vậy mệt lắm đó.”
“Là do tỷ va phải muội mà, làm vậy là đúng rồi.” Tây Môn Vô Hận cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nàng cúi xuống kéo khấu quần của Tiểu Y lên, chỉ thấy mắt cá chân Tiểu Y sưng lên thành một mảng tím bầm.
Hai Quang Dũ thuật đã được thi triển. Vết bầm đã tiêu bớt đi được một chút nhưng vẫn chưa lành hẳn.
“Để ta cho. Vậy là đã bị thương đến cơ gân rồi, quang hệ ma pháp của muội chỉ có thể trị ngoại thương thôi.” Long Nhất nói.
Long Nhất cúi xuống, tay nhằm nắm lấy mắt cả chân Tiểu Y. Gương mặt thanh tú của nàng biến thành đỏ bừng nhưng không hề phản đối.
Đại thủ của Long Nhất vừa mới tiếp xúc với làn da của nàng chợt dừng lại. Hắn nhớ lại Ti Bích. Hồi đó cũng bởi chạm vào chân của nàng mà mới phát sinh ra sự tình xâu chuỗi nhau.
“Tiểu Y. Chân… chân của nàng, ta có thể chạm vào chứ?” Để tránh những chuyện như trước, Long Nhất vẫn phải hỏi một câu.
Tiểu Y sắc mặt đỏ gay như muốn bốc khói, chân phải bị thương lập tức co lại.
“Đồ ngốc.” Tây Môn Vô Hận mắng một câu.
Long Nhất cười khổ một tiếng. Mình đúng là đồ ngốc thật. Tiểu Y là vì ngượng chứ đâu liên quan tới chuyện nữ hài Mạc Tây tộc, nghĩ lại thì trên toàn Thương Lan đại lục chỉ có Mạc Tây tộc là có quy củ kỳ quái đó thôi.
Nghĩ đến đây, Long Nhất vươn tay ra nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn kéo lại. Song thủ đặt lên vùng mắt cá, nội lực ấp áp từ từ tiến vào.
Tây Môn Vô Hận hiếu kỳ quan sát động tác của hắn. Nhị ca của nàng rốt cuộc là có biết cách trị liệu không vậy? Hay là lợi dụng để chiếm tiện nghi của Tiểu Y?
Tiểu Y răng cắn môi. Nàng chỉ thấy bàn chân mình được một luồng khí ấm áp bao bọc lấy, cảm giác sảng khoái vô cùng. Đồng tử trong suốt đang nhìn Long Nhất thoáng hiện ra một màu sắc khác.
Một lát sau, Long Nhất buông tay ra. Vùng mắt cá của Tiểu Y đã khôi phục lại vẻ trắng trẻo tươi sáng, nhìn vô cùng tinh trí khả ái.
“Tốt rồi, không vấn đề gì nữa đâu.” Long Nhất đứng dậy cười nói.
Tiểu Y cử động bàn chân phát hiện thấy đúng là không sao nữa rồi bèn đứng dậy hành lễ với Long Nhất, dịu dàng nói lời cảm ơn.
“Ây, huynh vừa mới dùng ma pháp gì để trị liệu cho Tiểu Y thế?” Tây Môn Vô Hận kỳ quái hỏi.
“Muốn biết hả? Gọi huynh là nhị ca đi rồi huynh kể cho nghe.” Long Nhất cười hắc hắc dụ dỗ.
“Không, không gọi.” Tây Môn Vô Hận không chịu thỏa hiệp.
“Thế thì thôi, cứ từ từ mà đoán đi nhé.” Long Nhất nhún vai, xoa xoa lên đầu Tây Môn Vô Hận.
Phôi đản nhị ca. Tây Môn Vô Hận nói thầm trong lòng nhưng hai tiếng nhị ca đó vẫn không nói ra miệng.
Nhìn sắc trời thấy không còn bao lâu nữa là tới ca học chiều rồi, Long Nhất quay người nói với Tiểu Y: “Tiểu Y, ta phải lên lớp rồi. Đi nhé.”
“Mọi người ăn cơm rồi hẵng đi, muội phân phó một xíu thôi, rất nhanh là xong hết.” Tiểu Y muốn giữ khách.
“Không. Giữa trưa thế này ăn uống thực không khoái. Đợi ca ca của nàng về rồi, tới lúc ấy ta sẽ tới không say không về.” Long Nhất cười ha ha, cùng Tây Môn Vô Hận cáo từ.
Tiểu Y đứng ở cổng lớn, nhìn theo hình ảnh xa dần của huynh muội Long Nhất, thần sắc biến đổi khó dò. Nàng lẩm bẩm: “Tây Môn Vô Hận, Long Nhất, nhị ca.”
“Lẽ nào Long Nhất chính là dâm tặc Tây Môn Vũ từng cường bạo Long Linh Nhi công chúa như lời đồn, vậy thì đúng là nhị ca của Tây Môn Vô Hận rồi.” Đồng tử trong suốt của Tiểu Y chợt gợn sóng lăn tăn. Nàng vội vã chạy về phòng, mở cửa ma pháp ra bước vào mật thất.
Ca học chiều là về thực hành thủy hệ ma pháp, được diễn ra ở trường huấn luyện ma pháp đặc biệt của Thánh Ma học viện. Long Nhất chán nản nhìn mấy ái Băng Tiễn thuật, Hàn Băng thuật trung cấp ma pháp bay qua bay lại trên không trung, chỉ có ngắm các mĩ nữ đồng học là khoái thôi, so sánh xem bộ ngực của nàng nào lớn hơn, kiều đồn ai cong hơn.
Thủy Nhược Nhan thấy bộ dạng đầy sắc dục ấy của Long Nhất, lửa giận trong lòng không khỏi bốc cao. Học sinh này quá là vô pháp vô thiên rồi, dám nhân việc huấn luyện ma pháp để ngắm mĩ nữ.
“Được rồi, giờ tất cả tập hợp lại.” Thủy Nhược Nhan vỗ vỗ ngọc thủ nói lớn.
Hai mươi mấy vị nữ đồng học lập tức chạy tới. Đợi tất cả tập trung xong rồi, Long Nhất mới đủng đà đủng đỉnh bước tới như đi tản bộ, miệng còn nở nụ cười.
Thủy Nhược Nhan không thèm nhìn hắn, tiếp tục nói: “Tiếp đến là chia đội đối kháng, nữ sinh tổ đấu với nam sinh tổ.”
Nhóm nữ sinh nhất thời ồ lên. Nên biết ban A của họ chỉ có mình Long Nhất là nam sinh hy hữu hiếm có như là ma hạch cấp S vậy. Thủy Nhược Nhan nói thế khác nào bảo hai mấy người cùng đánh một? Chẳng phải là trừng trị hắn sao?
Long Nhất nghe được an ài của Thủy Nhược Nhan cũng thấy ngạc nhiên. Nữ nhân nhỏ mọn gặp rồi, nhưng nhỏ mọn tới mức này thì chưa từng gặp. Vậy mà còn tự nhận mình là giáo sư cơ đấy, làm sao khiến học sinh kính trọng được chứ.
Long Nhất tuy không để đám tiểu nha đầu chỉ có đẳng cấp trung cấp ma pháp sư này vào mắt nhưng phẫn nộ vì kiểu muốn báo thù như thể hài tử của Thủy Nhược Nhan. Ma pháp đối kháng là đánh thật, trên người dẫu cho có mặc trang bị ma pháp nhưng nếu như thực lực của hắn chỉ là trung cấp ma pháp sư thôi thì phải thê thảm hạ trường là điều có thể dự đoán được.
Long Nhất trào phúng nhìn Thủy Nhược Nhan, cười cười: “Ta không có ý kiến.”
Thủy Nhược Nhan hừ lạnh, cất tiếng: “Bắt đầu, thời gian mười lăm phút. Mất khả năng phản kháng tính là thất bại, đối kháng lập tức đình chỉ.”
Thủy Nhược Nhan nói xong, hai mấy vị nữ đồng học lập tức niệm chú, trên người tỏa ra lam quang. Long Nhất chỉ đứng bất động tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, bộ dạng dĩ bất biến ứng vạn biến, mỉm cười.
Lúc này, đã có nhiều nữ sinh niệm chú xong, một đợt mưa đá, tuyết hoa, hàn khí, băng tiễn đủ loại ma pháp như nghiêng trời lật đất ập tới Long Nhất. Nhất thời trông như nhấn chìm Long Nhất đang đứng yên lại.
Các nữ sinh đều đã dừng lại, mới phát hiện ra trên mặt đất chỉ có băng khối tuyết hoa còn Long Nhất đã biến đâu mất.
“Nói cho các mĩ nữ nghe nhé, tốc độ các nàng thi phóng ra ma pháp còn quá chậm, ta vừa mới uống xong một tách trà đó.” Thanh âm của Long Nhất vang lên đằng sau chúng nữ.
Thủy Nhược Nhan kinh ngạc nhìn Long Nhất. Ngay cả nàng cũng không nhìn rõ làm thế nào mà Long Nhất lại biến mất được, sao lại có thể ra đằng sau các nữ sinh. Tốc độ như quỷ mị đến cỡ ấy, nếu vừa xong muốn đánh lén nàng thì không chuẩn bị gì như nàng đã rơi vào tay hắn rồi. Nghĩ đến đây, Thủy Nhược Nhan ngấm ngầm giới bị.
Các nữ sinh phát hiện ra Long Nhất không hề trúng chiêu vừa rồi của mình như tưởng tượng, không khỏi hưng phấn lên, chính thức dùng toàn lực. Đủ loại ma pháp cuồn cuộn hướng tới Long Nhất.
Long Nhất lúc này tốc độ chậm lại, ma pháp nào tới hắn tránh né cái đó. Cứ như thế, các nữ sinh tuy bảo trì được thế công nhưng đều nhận thấy rằng tốc độ cón nhanh hơn nữa cũng không đánh trúng được.