NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 108: Trí mệnh dam giới *

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Ngồi bên cạnh giường, Phượng Hoàng gia chủ nghiêm túc suy nghĩ lại những việc vừa qua. Sau khi Long Nhất đuổi theo Ngu Phượng, bà không kìm được liền lẻn theo sau hắn nên những điều hắn nói với Ngu Phượng, nhất nhất đều nghe thấy. Lúc đầu bà đã nghĩ rằng tên tiểu tử này sẽ nhân cơ hội đó để ly gián mẫu tử bà, xúi giục Ngu Phượng rời khỏi Phượng Hoàng gia tộc nhưng thực sự không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy. Thậm chí, hắn còn đứng trên quan điểm của chính bà mà thỉnh cầu nàng không hận nương thân, điều này khiến cho bà vừa cảm kích vừa như tìm thấy được một người tri âm.

Là một nữ nhân, vậy mà bà không chỉ phải chống đỡ vận mệnh của cả một gia tộc, mà còn phải tiếp nhận vô điều kiện những cừu hận do tổ tiên truyền lại. Cuộc sống của bà thực sự rất mệt mỏi song lại chẳng ai có thể thấu hiểu bà. Người ta chỉ nhìn thấy sự phong quang của Phượng Hoàng gia tộc, nhưng có người nào biết được đằng sau ánh hào quang ấy là biết bao tâm huyết của người nữ gia chủ.

“Cộc, cộc, cộc” Tiếng gõ cửa kéo Phượng Hoàng gia chủ ra khỏi dòng suy tư.

“Mẫu thân, là con đây.” Ở bên ngoài truyền lại tiếng của Ngu Phượng. Giọng nàng hơi khàn khàn, có lẽ do khóc quá nhiều.

“Phượng nhi à, con vào đi.” Phượng Hoàng gia chủ khẽ hít một hơi thật sâu để trấn định lại những tâm tư sâu thẳm trong lòng.

Ngu Phượng đẩy cửa tiến vào, lúc này cặp mắt đã trở nên đỏ hoe. Nàng tiến lại ngồi cạnh mẫu thân mình, nắm lấy tay bà ta rồi tựa đầu vào vai bà.

“Mẫu thân… con xin lỗi, vừa rồi con không nên nói những lời như thế đối với người.” Ngu Phượng hối lỗi nói. Thực ra cho đến khi Long Nhất giải thích cho Ngu Phượng mọi chuyện, thì nàng mới thấu hiểu nỗi thống khổ của mẫu thân mình suốt bao nhiêu năm qua.

Phượng Hoàng gia chủ người chợt cứng lại, bà đưa tay khẽ xoa đầu Ngu Phượng. Trước giờ bà và nhi nữ chưa bao giờ thân mật với nhau đến thế nên lúc này tâm lý tất nhiên là có phần kích động.

“Phượng nhi, mẫu thân có lỗi với con, chưa bao giờ quan tâm chu đáo cho con, lại còn đặt ra những yêu cầu rất hà khắc nữa. Con không hận mẫu thân sao?” Phượng Hoàng gia chủ khẽ thở dài.

Ngu Phượng lắc lắc đầu, nói: “Không đâu. Tuy trước đây con cũng có phần oán hận mẫu thân. Nhưng khi nghe Long Nhất nói, con mới hiểu mẫu thân đã phải chịu nhiều đau khổ. Con biết là mình đã sai rồi.”

“Hắn ta thực sự nói như thế sao?” Đôi mắt của Phượng Hoàng gia chủ thoáng qua chút ý vui thích. Tuy tên tiểu tử này bộ mặt chẳng có tí chính khí nào, nhưng hắn thực sự là một người chí tình, chí nghĩa. Đem Ngu Phượng giao cho hắn ta, tính ra cũng không đến nổi ủy khuất. Chỉ là chuyện này liên quan tới gia quy. Ai da, cứ để sau này hẵng tính vậy.

“Đương nhiên là thật rồi, mẫu thân à. Long Nhất quả thực rất tốt, con thật không thể tìm ra được người nào có thể tốt hơn chàng.” Ngu Phượng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn Phượng Hoàng gia chủ.

“Ài, con gái lớn rồi là không thể giữ lại. Chuyện của nha đầu ngươi, mẫu thân sẽ tìm cách giải quyết.” Phượng Hoàng gia chủ thở dài nói.

“Đa tạ mẫu thân.” Ngu Phượng sung sướng hôn lên khuôn mặt của Phượng Hoàng gia chủ, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng.

“Nha đầu này, đã lớn rồi mà vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ vậy.” Phượng Hoàng gia chủ khẽ trách mắng, nhưng khóe miệng bà lại nở một nụ cười đã lâu rồi không thấy. Nào ngờ sau khi trải qua chuyện này, quan hệ giữa bà và nữ nhi ngày càng thêm thân mật. Tất cả đều nhờ những lời phân tình của Long Nhất.

Ngu Phương vui sướng ôm lấy mẫu thân của mình, cả hai mẹ con đã lâu lắm rồi không ôm nhau thân thiết thế này, kể từ hồi nàng được sinh ra cho đến nay. Chính xác là sau sinh nhật lần thứ mười của Ngu Phượng, mẫu thân chưa một lần ôm lấy nàng, quan hệ mẫu tử cứ ngày càng nhạt dần.

“Mẫu thân, Phượng Hoàng gia tộc chúng ta với Băng Tuyết Thần Điện thực sự có mối huyết hải thâm thù phải không? Tại sao người chưa một lần nào kể cho con nghe về chuyện này?” Ngu Phượng hỏi.

“Đúng vậy, nhưng dù sao cũng đã hàng ngàn năm nay rồi. Mẫu thân không nói với con là vì mẫu thân không muốn đặt lên vai con gánh nặng này, không muốn con phải sống trong một gia tộc đầy sự cừu hận.” Phượng Hoàng gia chủ vừa xoa nhẹ lên mái tóc của Ngu Phượng vừa thở dài.

“Mẫu thân.” Ngu Phượng cảm động khóc òa lên. Thực ra mẫu thân của nàng rất yêu thương nàng, vậy mà lâu nay nàng chưa từng phát hiện ra.

Đêm đã buông màn, ánh trăng thanh khiết chiếu xuống mặt tuyết trắng tinh, làm phản xạ lên những dải ánh sáng mờ ảo. Long Nhất phi thân bay lên nóc Phượng Hoàng lữ điếm, vắt chân nằm trên mặt tuyết. Mẫu nữ Ngu Phượng cả hai vẫn đang ở trong đó chưa chịu ra dùng bữa, không biết có chuyện gì chăng.

Long Nhất buồn chán ngắm nhìn mặt trăng trên cao, bắt đầu nhớ lại toàn bộ những người đã từng quen biết. Đột nhiên hắn nhớ ra những kiện thần khí thu nhặt được ở Di Thất Chi Thành cùng Quang Minh Thánh Ngọc và Hắc Ám Ma Ngọc, cho đến giờ vẫn chưa có lúc nào thử xem chúng có công dụng gì.

Hắn bèn lấy tất cả ra bày ra thành một mảng trước mặt, trong đó có vài kiện thần khí hỗ trợ phòng thủ hoặc công kích, lại còn một thanh pháp trượng hỏa hệ và thủy hệ. Long Nhất không dùng pháp trượng, các thần khí công phòng thì không giống như vũ khí khác, dù có trích huyết cũng không thể khiến chúng nhận chủ. Vì thế Long Nhất mới quăng thẳng vào không gian giới chỉ, nếu không thì đã chia cho Lộ Thiến Á với Lãnh U U mặt lạnh lòng nóng kia rồi.

Cố đọc đi thử lại nhiều lần những hướng dẫn trong thư tịch mà vẫn không thể tìm ra phương pháp khiến cho thần khí này nhận chủ, Long Nhất chán nản cất chúng lại vào chỗ cũ. Để tránh khí tức tán phát ra bên ngoài, hắn bố hạ một kết giới rồi lấy Hắc Ám Ma Ngọc và Quang Minh Thánh Ngọc ra quan sát.

Một tay cầm Ma Ngọc, tay kia nắm Thánh Ngọc, Long Nhất lại một lần nữa phát hiện thấy khí Hắc Ám chi khí cùng Quang Minh chi khí giữa hai khối ngọc bắt đầu có phản ứng, tựa hồ muốn dung hợp lại với nhau.

“Hai khối ngọc này thực ra là có tác dụng gì nhỉ?” Long Nhất lẩm bẩm. Hắn đã thử dùng tinh thần lực, ma lực, đấu khí, nội lực nhưng không có cách nào tìm ra được bí ẩn bên trong. Long Nhất tin chắc rằng bên trong những phiến ngọc này nhất định là có ẩn chứa những bí mật kinh thiên, nếu không thì Quang Minh Giáo Hội và Hắc Ám Giáo Hội đã không coi trọng chúng như vậy.

Nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang ở dưới, hắn lập tức nhìn xuống xem. Thì ra là hai thị nữ của Phượng Hoàng gia chủ đang luyện kiếm, trong đó có một người trước đây ở tiểu trấn bên ngoài vùng băng nguyên đã từng bị hắn giáo huấn một trận.

Long Nhất cười hắc hắc, sự chán nản biến mất, giờ niềm vui đến rồi. Hắn thu lại tinh thần kết giới, tiếp đó quăng Hắc Ám Ma Ngọc và Quang Minh Thánh Ngọc vào không gian giới chỉ. Nhưng hắn tuyệt không biết rằng sau khi kết giới thu lại, có hai cỗ khí tức của rồng nhẹ nhàng phát tán ra bên ngoài.

Đồng thời, Ngu Phượng đang ở cùng Phượng Hoàng gia chủ trong phòng đột nhiên la lên một tiếng. Trước ngực nàng xuất hiện luồng ánh sáng màu hồng xuyên qua y phục phát ra ngoài, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất không tăm tích.

“Mẫu thân, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ngu Phượng kinh ngạc hỏi. Nàng vội cởi y phục ngoài, lấy ra từ áo trong một khối ngọc đỏ rực như lửa. Kiểu cách của nó giống y như Hắc Ám Ma Ngọc và Quang Minh Thánh Ngọc vừa mới trong tay Long Nhất, khác biệt duy nhất là màu sắc và khí tức do nó phát tán ra.

Phượng Hoàng gia chủ tháo miếng ngọc trên cổ của Ngu Phượng ra, đặt vào trong lòng bàn tay lật đi lật lại, nhưng lúc này miếng ngọc lại không hề phát sáng.

“Chẳng lẽ?” Phượng Hoàng gia chủ trầm tư suy nghĩ.

Lúc này Long Nhất khẽ mỉm cười, phi thân xuống từ mái lữ điếm, cười nói: “Hai vị tiểu thư xinh đẹp, lén lút luyện tập hả? Ái dà, thật không biết hai vị đã luyện được đến trình độ nào rồi?”

“Hơn ngươi là được rồi.” Thị nữ chưa hề nhìn thấy qua hắn lần nào ngạo nghễ nói. Người thị nữ còn lại tên gọi là Tử Trúc, sau khi nhìn thấy Long Nhất thì khuôn mặt có phần nhợt nhạt đi, bất giác tự động lùi lại hai bước.

“Đương nhiên đương nhiên, luận về sự kém cỏi thì làm sao ta sánh với các người được. Sở trường của ta là quyền đầu, nha đầu Tử Trúc kia cũng từng thử qua rồi đó.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

Tử Trúc đứng trân trân tại trận. Đích thực là lúc trước ở tiểu trấn, hắn chỉ cần một chiêu để chế trụ nàng.

“Tử Trúc, hắn ta lợi hại vậy sao?” Thị nữ kia cất tiếng hỏi.

Tử Trúc chỉ trầm mặc rồi gật đầu.

Người thị nữ còn lại nghe xong không phục, nhìn vào Long Nhất, hừ lên một tiếng rồi nói: “Làm sao ta có thể tin được hắn ta chỉ có thể sử dụng tay không mà lợi hại đến thế, chúng ta hãy tỉ thí với hắn một phen thử xem.”

“Hồng Tụ, hãy suy tính lại đi.” Tử Trúc kéo Hồng Tụ lại rồi khẽ nói.

“Tử Trúc nha đầu, ngươi sợ rồi phải không?” Long Nhất nheo mắt lại nhìn Tử Trúc, lộ ra vẻ uy hiếp.

Tử Trúc lập tức run lên. Mặc dù Phượng Hoàng gia chủ ở gần đó, nhưng nàng ta đối với Long Nhất đã sinh ra bản năng sợ hãi. Tử Trúc cắn môi nói: “Đánh thì đánh.”

Cả hai thị nữ của Phượng Hoàng gia chủ đều tu luyện Phượng Hoàng đấu khí đạt tới cấp bậc Kiếm sư trở lên. Đặc biệt là Hồng Tụ, người đã đột phá đẳng cấp Kiếm sư, tiến lên cấp bậc Đại kiếm sư.

Ánh lửa đỏ rực của Phượng Hoàng Liệt Liễm bao hàm trong đó đạm lam đấu khí tung hoành đan xen lẫn nhau tấn công về phía Long Nhất, nhiệt độ cao làm cho những đám tuyết tích tụ quanh đó chảy tan hết.

Long Nhất tức thì cười lên hăng hắc, thân thể chuyển động như bóng u linh giữa đòn công kích của hai người, thân thể hắn ta cứ lướt qua lướt lại tại những lỗ hổng trong những luồng đấu khí. Mồ hôi của hai nàng lúc này đã chảy ra dầm dề, mang theo hương thơm thoang thoảng lan trong không khí, nhưng đến chéo áo của Long Nhất cũng không chạm vào được.

Cả hai nàng đều đã thấm mệt, liền dừng lại không công kích Long Nhất nữa. Hồng Tụ thở hổn hển nói: “Sao ngươi lại không đánh, chỉ biết chạy trốn thôi. Nếu như có bản lãnh thì hãy xuất thủ đi.”

“Xuất thủ? Không thành vấn đề. Chúng ta hãy thử lại lần nữa, lần này ta bảo đảm là sẽ xuất thủ.” Long Nhất cười tà dị.

Hai nàng hít sâu một hơi, lập tức tấn công. Nhưng Long Nhất lúc này vẫn cứ lắt léo né tránh rồi bất ngờ cười nói với ngữ khí quái dị: “Chú ý, ta xuất thủ đây.” Thân ảnh của Long Nhất đột nhiên gia tăng tốc độ, lưu lại trước mắt hai nàng một loạt đạo tàn ảnh.

“Á, dâm tặc.” Cả hai hét lên một cách kinh hãi, rồi lập tức thu tay lại ôm chặt lấy ngực, cả khuôn mặt đỏ ửng lên.

Toàn bộ tàn ảnh hợp nhất, Long Nhất cười hi hi đưa tay lên hít hít, nói: “Là do hai người kêu ta xuất thủ đấy chứ, làm sao lại bảo ta là dâm tặc được?”

Nhìn động tác dâm tà của Long Nhất, hai nàng đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, ánh mắt phẫn nộ chằm chằm vào Long Nhất nhưng còn ẩn chứa một sắc thái dị dạng khác.

Sau một lúc ồn ào huyên náo, tâm lý buồn chán của Long Nhất đã vơi đi rất nhiều. Hắn cười hắc hắc: “Không chơi nữa, các nàng cứ tiếp tục luyện tập đi nhé!”.

Thân hình Hồng Tụ loáng lên một cái, tức thì cản ngay trước mặt Long Nhất.

“Nàng định làm gì?” Long Nhất nheo mắt hỏi.

“Dù thế nào bọn ta cũng không để cho ngươi đi.” Hồng Tụ ngây ra, sau đó nộ khí trùng trùng đáp lại.

“Không thể đi? Tại sao? Hay là.” Long Nhất nhìn Hồng Tụ, nở nụ cười tà dị.

Hồng Tụ bị Long Nhất chằm chằm bằng nhãn thần rực sáng khiến cho mặt đỏ hồng. Nàng đang ở độ tuổi mới biết yêu, bình thường thì cao ngạo cực kì, những nam nhân tầm thường nhất định chẳng để vào mắt. Lúc này thực lực cùng dung mạo nhất lưu của Long Nhất hiển hiện ra trước mắt, huống gì bản thân đã bị hắn chiếm tiện nghi, tự nhiên tâm tư của nàng đối với Long Nhất cũng có chút đặc biệt.

“Hồng Tụ, bỏ qua thôi. Người là cô gia của chúng ta đó, với thân phận của chúng ta thì không có tư cách nghĩ đến đâu.” Tử Trúc u uất nói.

Hồng Tụ rùng mình, nàng không thể tưởng được nam nhân trước mắt mình lại là người tình của tiểu thư. Tội tiểu tì chưa được đồng ý mà dụ dỗ cô gia của tiểu thư tại Thương Lan Đại Lục quả là một tội danh không nhỏ, hoàn toàn có thể bị kết án tử. Cân nhắc về điều này, Hồng Tụ đành lui lại dẫu không tình nguyện, chỉ biết giương đôi mắt lên mà nhìn hình bóng Long Nhất dần dần biến mất.

Long Nhất cũng chẳng để tâm tới tình ý của Hồng Tụ, đối với loại nha đầu cao ngạo này hắn thực sự không có một chút hảo cảm. Huống chi hắn đâu không có ý gì với bọn họ, nữ nhân của hắn đều là những nhân vật diễm tuyệt nhất phương, ngoại trừ Ti Bích ra. Nhưng trong tâm lý của Long Nhất, Ti Bích là một nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới.

Quay trở lại phòng, Long Nhất phát hiện thấy Ngu Phượng hiện đang ngồi trên trường kỷ nhìn hắn cười cười.

“Cuối cùng thì cũng ra rồi, chuyện giữa nàng và mẫu thân đã nói xong hết rồi sao?” Long Nhất ngồi xuống cạnh Ngu Phượng, giang tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.

“Ừm.” Ngu Phượng vui vẻ mỉm cười, nghiêng người âu yếm hôn lên khóe môi Long Nhất, rồi nói đầy thâm tình: “Đa tạ chàng, nếu không phải nhờ chàng, thì thiếp và mẫu thân hiện tại chắc cũng không thể thân mật như thế. Cảm giác này thật giống như thiếp hồi còn nhỏ vậy. “

“Thế nàng phải thưởng gì cho ta đây?” Long Nhất khẽ mỉm cười, nhìn Ngu Phượng bằng cặp mắt nóng bỏng. Những ngày qua do đủ thứ nguyên nhân nên vẫn chưa thể thực sự ăn thịt được nàng, hắn đã rắp tâm đêm nay kiểu gì cũng phải đạt được sở nguyện.

Ngu Phượng thấy nhãn tình nóng bỏng của Long Nhất, nàng cảm nhận được dục vọng đang lên của hắn cũng như mối thâm tình. Lòng nàng cũng nóng lên, mắt nhìn trực tiếp đối diện với nhãn thần rực lửa ấy, hỏa quang tán ra tứ phía.

“Chàng muốn điều gì cũng đều được.” Ngu Phượng cúi xuống lí nhí. Thân thể mềm mại bị hắn khiêu khích làm run lên từng đợt.

“Ta muốn nàng được chăng?” Long Nhất cúi đầu xuồng, ghé sát vào đôi tai nhỏ nhắn của Ngu Phượng mà phà hơi thở nóng bỏng của mình vào đó, khiến cho tai nàng đỏ ửng lên, thậm chí còn lan xuống cả cái cổ trắng như ngọc.

“Ừm ” Ngu Phượng khép mắt lại, rồi khẽ nói lời đáp ứng chẳng ai nghe được. Bộ ngực bắt đầu vun cao lên chẳng theo quy tắc.

Long Nhất le lưỡi liếm nhẹ vào tai Ngu Phượng, khiến cho thân thể nàng lại bắt đầu run lên khe khẽ, đôi môi đỏ mọng phà ra mùi hương thơm phức, càng tăng thêm vẻ dụ doặc của “Tiểu yêu tinh” này. Máu huyết trong người Long Nhất như muốn nổ tung ra, hô hấp của hắn hơi dừng lại, miệng áp thẳng vào đôi môi mọng nước, đầu lưỡi cứ thế trêu chọc chiếc lưỡi thơm của nàng.

Bàn tay của Long Nhất khéo léo luồn vào trong y phục Ngu Phượng, khéo léo trượt dần theo tấm lưng thon trơn mượt, từ từ hạ dần xuống thấp hơn rồi xuyên qua tầng dây lưng tiến xuống dưới, xoa bóp đồn nhục cực kỳ đàn hồi ấy.

„Mmmm…” Ngu Phượng rên lên, xuân tình bị kích phát hoàn toàn. Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, thuận thế ngồi kẹp luôn đùi hắn lại, đôi môi hồng nhấp nhấp lấy đầu lưỡi Long Nhất đưa vào. Dục tính đã được kích thích không gì kìm hãm nổi.

Đối diện với sự nhiệt tình của Ngu Phượng, Long Nhất làm sao có thể cam chịu hạ phong, bàn tay đang hoạt động nơi tuyết đồn tinh quái lùa vào khe nứt khẽ ấn, ngón tay ngoài cảm giác mềm mịn như nhung còn thấy cả sự ẩm ướt.

” A ” Ngu Phượng bị kích thích đến run rẩy khẽ rên lên một tiếng, xuân lộ tuôn ra ào ạt, hoa viên trở thành một mảnh đất lầy lội.

Cả hai người đều kích động, họ không ngừng dùng đôi tay của mình hoạt động trên thân thể đối phương, cởi y phục cho nhau. Một lúc sau, trên người Ngu Phượng chỉ còn lại một lớp nội y mỏng tang, ngăn cản xuân quang hé lộ ra bên ngoài, làm cho máu của Long Nhất như sôi lên. Lúc này trên thân thể Long Nhất cũng chỉ còn lại một chiếc khố, tiểu huynh đệ của hắn vươn thẳng lên như rất nóng lòng muốn thoát khỏi ách áp bức.

“Phượng nhi.” Long Nhất như đã buông xuôi cho dục vọng điều khiển, miệng khẽ thốt lên, mắt dán chặt vào vùng nhũ phong mê người ấy.

“Phu quân.” Ngu Phượng động tình hồi đáp lại. Sắc thái hồng hào của da dẻ tạo nên vẻ rực rỡ cho thân thể hoàn mĩ vô cùng ấy.

Cả hai người đều không thể kìm hãm nổi hỏa tình đang thôi thúc của bản thân, liền ôm chầm lấy nhau rồi ngã xuống chiếc trường kỷ. Long Nhất đẩy hung y của nàng lên cao, hai tòa ngọc nhũ tức thì lộ xuất, bên trên đó là hai hạt anh đào phấn hồng đang khe khẽ rung động, tựa hồ như đóa hoa nở bung nghênh đón gió xuân.

Nhãn thần Long Nhất lập tức trở nên u ám, hơi thở cũng biến thành rất nặng nề, vừa đưa miệng ngậm lấy hạt anh đào nhỏ nhắn đó mà mút lấy, vừa đưa tay đặt lên ngọc nhũ còn lại, cảm thụ thấy sự đàn hồi kinh nhân của nó.

Vùng eo Ngu Phượng khẽ run lên, tay nàng vô ý túm chặt lấy vùng cơ lưng săn chắc của Long Nhất, thân thể như chìm vào hư không.

Tay kia của Long Nhất từ dưới rốn của nàng trượt xuống, cách một lớp tiết khố giữ ở vùng đất cấm mà ai cũng muốn đặt chân.

“Phu quân…” Ngu Phượng rên lên một tiếng dài, eo ưỡn cong lên, tiết khố mỏng mảnh đã ướt đẫm, không ngờ là đã bị Long Nhất đưa đến đợt cao trào đầu tiên của lạc thú nhân sinh.

Ôm chặt lấy Long Nhất hồi lâu, Ngu Phượng khẽ than một tiếng như từ trên mây bềnh bồng trôi xuống, cảm giác nàng vừa trải qua thực sự là vô cùng mĩ diệu.

“Cảm giác thế nào?” Long Nhất khẽ cười đặt tay lên tấm lưng Ngu Phượng hỏi.

Ngu Phượng sắc mặt lập tức đỏ hồng, tình ý trào dâng, nhìn vào Long Nhất khẽ nói: “Không nói cho chàng biết.”

“Không nói cho ta? Hay là để ta nói cho nàng biết nhé.” Long Nhất nở một nụ cười xấu xa rồi ép người xuống.

“Đợi đã.” Ngu Phượng chợt dừng lại.

Long Nhất đình trụ lại hành động của mình nhìn Ngu Phượng, nàng chớ có lâu quá đấy nhé.

Ngu Phượng đứng dậy, trông tựa như một vị nữ vương ở trên cao nhìn xuống Long Nhất bên dưới. Nhẹ nhàng đẩy hắn xuống giường, mục quang nàng nhìn tiểu huynh đệ đã lộ ra một nửa cái đầu của Long Nhất. Nhớ lại hồi trước ở vùng băng nguyên, vật mà mình lỡ tay nắm phải chính là cái này đây.

“Phu quân, hãy để ta phục thị cho chàng.” Ngu Phượng ngồi giữa hai chân Long Nhất, nhẹ nhàng kéo lớp cản trở cuối cùng đi.

Nhìn vào vật đáng sợ trước mắt, Ngu Phượng thoáng giật mình, bất giác ngẩng đầu lên thì thấy ngay Long Nhất đang nhìn nàng bằng cặp mắt nóng bỏng.

Lập tức mím chặt môi lại, Ngu Phượng nâng ngọc thủ lên nắm lấy vật kinh nhân của Long Nhất, đầu dần dần cúi xuống… Long Nhất hít mạnh một hơi, cảm giác ẩm ướt ấm áp ở hạ thân khiến hắn thấy mình dường như đang bay bổng.

Ngay đúng lúc này, của phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra. Long Nhất ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm vào nhau, trong sát na này vạn vật như đều dừng chuyển động, chỉ có Ngu Phượng là đang mải miết nỗ lực.

Phượng Hoàng gia chủ ngây ngốc nhìn tư thế cổ quái của nữ nhi bà cùng Long Nhất. Bà vừa đi đến gần phòng Long Nhất thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ quái, nhưng lại không nghe thấy rõ ràng. Không muốn nghĩ ngợi nhiều bà liền đẩy cửa tiến vào, nào ngờ là lại được chứng kiến cảnh tượng như trong các bức tranh dâm mĩ thế này, đầu óc bà lúc này chỉ là một mảng trống rỗng.

Long Nhất cũng ngây ngốc nhìn Phượng Hoàng gia chủ, hồi lâu mới bình tĩnh chút chút, nhận ra mẫu thân của Ngu Phượng đồng thời cũng là nhạc mẫu tương lai của hắn. Nghĩ tới đây, tâm lý Long Nhất chịu sự kích động lớn, hạ thân tê đi, bất ngờ phún xạ.

Ngu Phượng ngẩng đầu lên, khoé miệng chảy ra một dịch thể màu trắng. Khi nàng thấy Long Nhất đang ngây ngốc nhìn về phía sau lưng mình, theo bản năng nàng quay đầu lại…

* Trí mệnh: trí mạng; dam giới: xấu hổ, ngượng ngùng

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer