NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 302: Đàm phán trác thượng đích phi lễ

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Long Nhất cười hắc hắc, điều thứ ba ? Điều khoản đó là Nạp Lan đế quốc sẽ kết thân cùng Cuồng Long đế quốc, là công chúa Nạp Lan Như Nguyệt của Nạp Lan đế quốc sẽ làm vị hôn thê của nhị thiếu gia Tây Môn Vũ của Tây Môn gia tộc, bởi vậy sẽ càng củng cố cho liên minh.

-Điều đó ta cho rằng đã rất tốt , ta cùng Như Nguyệt công chúa đều độc thân, có thể nói là tuyệt phối, chẳng biết thái tử điện hạ có ý kiến gì chăng ?

Long Nhất hắc hắc cười nói, còn không quên nháy mắt đưa tình cùng Nạp Lan Như Nguyệt.

Khuân mặt Nạp Lan Như Nguyệt cũng nóng lên, người nầy, da mặt cũng không biết dụng cái gì tạo thành , quả thực so với bức vách còn muốn dày hơn, ai muốn nói sẽ đồng ý cùng hắn làm tuyệt phối a, đó cũng chỉ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng không cản nổi cảm giác ngọt ngào đang oanh nhiễu.

-Đây là việc kết thân giữa hai nước tự nhiên nên do người của hoàng thất, ngươi tuy có thể nhưng về thân phận tựa hồ có điểm không thỏa đáng, từ trước tới nay việc kết thân giữa hai quốc gia đều như thế, chẳng lẽ Tây Môn thiếu gia tưởng rằng Tây Môn gia tộc có thể sánh cùng với hoàng thất sao ?

Vẻ mặt thái tử Long Ưng thản nhiên nhìn chằm chằm Long Nhất nhưng ánh mắt lại giống như một con độc xà đang rình mồi .

-Tây Môn gia tộc tự nhiên là không dám sánh với hoàng tộc , Tây Môn gia tộc chúng ta một lòng ái quốc trung thần thiên địa có thể làm chứng, chỉ là điều thứ ba này là do Như Nguyệt công chúa tự mình chọn lựa, hai người chúng ta có thể nói là đã yêu nhau say đắm, tuy rằng hoàng tộc kết thân thì đúng hơn nhưng cảm tình của lứa đôi cũng là một nhân tố trọng đại. Liên minh cũng sẽ càng vững bền hơn nếu cả đôi bên cùng tự nguyện yêu thương nhau, nếu không một ngày một tiểu sảo ba ngày một đại sảo , Như Nguyệt công chúa mà đòi quay trở về nhà thì quan hệ hai nước biết làm sao.

Long Nhất cười nói, mặc dù là nói đùa nhưng nghe ra cũng có vài phần đạo lý.

Nghe thấy những điều Long Nhất vừa nói, toàn bộ ánh mắt mọi người liền dời sang nhìn Nạp Lan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt thẹn thùng nắm chặt tay lại, trên mặt cũng chỉ khẽ mỉm cười lòng thầm mắng tên hỗn đán kia lại đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên mình nàng. Nhưng dù sao hắn cũng giúp nàng thoát khỏi tên thái tử Long Ưng kia sao ? Vì vậy nàng chỉ đành im lặng không hề phát tác cũng không hề phủ nhận chỉ khẽ gật gật đầu đầy thẹn thùng, ánh mắt lướt qua một người một cái rồi chăm chăm nhìn sang phía Long Nhất.

Thái tử long Ưng kiên quyết nói, người con gái mà hắn đã chấm không có lý do gì lại dễ dàng dâng cho người khác được, huống hồ kẻ chiếm tiện nghi lại là người họ Tây Môn, nghĩ vậy hắn bèn lên tiếng :

-Dù có thế cũng không được, chỉ có hoàng tộc kết thân mới là có lợi nhất, chuyện này tuyệt đối không được.

-Nếu không được thì coi như lần đàm phán này đã thất bại, dù bất kỳ lý do nào thì Nạp Lan Như Nguyệt ta đã định thì quyết không sửa đổi.

Nạp Lan Như Nguyệt nhàn nhạt nói, nếu nàng mà gả cho Long Ưng thì không bằng giết nàng đi còn hơn, huống hồ nàng biết Cuồng Long đế quốc cũng rất muốn cùng Nạp Lan đế quốc liên minh, mà kết thân chỉ là hình thức, Long Chiến dứt khoát sẽ không vì lý do cỏn con đó mà thay đổi chủ kiến.

Vốn đàm phán đã gần như được quyết định mà bởi vì việc kết thân này lại lâm vào cảnh bế tắc. Vô luận Long Ưng nói thế nào Nạp Lan Như Nguyệt đều không chịu lùi bước, lại thêm Long Nhất nói vài câu vô thưởng vô phạt càng chọc cho Long Ưng tức đến suýt phun máu tươi, trước đây hắn đã bao giờ nghe nói miệng lưỡi của Long Nhất lại lợi hại đến như vậy ?

Thời gian dần trôi, đảo mắt đã gần hết ngày.

Long Nhất vừa uống trà ăn điểm tâm vừa nhìn sang phía Mộ Dung Thục Ngọc thầm đánh giá, nữ tử này không ngờ lại dễ dàng buông bỏ như vậy, một chút cố gắng đều không có , không biết về sau nàng còn có chiêu gì hay là quả thực nàng sẽ bỏ qua chuyện liên minh lần này ?

Mộ Dung Thục Ngọc đương nhiên cảm giác ánh mắt của Long Nhất nhưng nàng vẫn vờ không biết.

Long Nhất thấy Mộ Dung Thục Ngọc vẫn không thèm để ý tới hắn bèn cười một cách gian xảo rồi ngầm vận một chút tinh thần lực vò trong ánh mắt, ánh mắt như biến thành thực chất đảo qua đảo lại những vị trí mẫn cảm của nữ tử, đặc biệt trên song nhũ cao tủng cùng với vùng đất thần bí bên dưới.

Lúc này Mộ Dung Thục Ngọc đã cảm thấy rất khó chịu, từ những nơi mẫn cảm thỉnh thoảng lại truyền đến trận trận cảm giác. Như có một bàn tay ai đó đang thong thả vuốt ve nàng vậy, điều này một hoàng hoa đại khuê nữ như nàng làm sao có thể chịu được. Mộ Dung Thục Ngọc cố cắn răng quan sát, mặt hoa chợt hồng lên, hung dữ trừng mắt nhìn Long Nhất nhưng ánh mắt hắn như được thể ngược lại càng ngày càng phóng tứ.

Mộ Dung Thục Ngọc vẫn cố nhẫn nhịn, nếu không phải ở chỗ đông người, nàng đã sớm cho hắn một bài học rồi.

Giỏi a, như vậy mà vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhìn ngươi có thể chịu đến lúc nào? Trong lòng Long Nhất không ngừng cười độc ác, đôi mắt càng chăm chú tăng thêm vài thành tinh thần lực , hình thành hai ngón tay vô hình vầy vò vị trí đôi hạt anh đào trên gò bồng đảo của Mộ Dung Thục Ngọc .

Rốt cục Mộ Dung Thục Ngọc không thể nhịn được nữa, đột nhiên “A” một tiếng rồi đứng dậy, hai tay che lấy khuân mặt đã thành một màu đỏ lựng .

Ánh mắt tất cả mọi người đều từ Nạp Lan Như Nguyệt nhất tề bắn về phía Mộ Dung Thục Ngọc vì tư thế kỳ quái của nàng, nhìn vẻ mặt nàng rõ ràng như có kẻ trêu chọc nhưng ngồi ở hai bên cạnh chính là quan viên của Ngạo Nguyệt đế quốc, râu tóc đều đã bạc phơ, hơn nữa bọn họ cũng chắc chắn không có gan dám phi lễ với công chúa. Chỉ có Long Nhất là dám nhưng hắn ngồi ở bên kia bàn, mà lúc này vẻ mặt của hắn cũng đầy vẻ kinh ngạc nhìn nhìn Mộ Dung Thục Ngọc.

-Di, nàng làm sao vậy? Bị trùng tử cắn sao ?

Long Nhất ra vẻ quan tâm hỏi, khóe miệng còn cố nín cười che giấu nội tâm hắn.

Mộ Dung Thục Ngọc cắn răng lại, nàng quả là muốn lột da Long Nhất ra mới hả, mặc dù không có chứng cớ, nhưng nàng chắc chắn một trăm phần khẳng định là hắn động thủ thế nhưng …… thế nhưng … rốt cục Mộ Dung Thục Ngọc đành hận hận ngồi xuống, hiển nhiên mối hận này quả là khó tiêu.

Nạp Lan Như Nguyệt cũng nhìn lên phía Long Nhất, Long Nhất ra vẻ vô tội cười nói :

-Đừng nhìn ta như vậy, tất cả mọi người giờ đang ở đây, đến lúc không có người thì nàng thích nhìn thế nào cũng được mà.

Vẻ mặt Nạp Lan Như Nguyệt chợt tái đi, lúc này lòng nàng quả là giống với Mộ Dung Thục Ngọc, chỉ mong có thể đá cho hắn vài cái mới hả.

Sau cùng, thái tử Long Ưng phải bất đắc dĩ đồng ý điều khoản thứ ba, để Nạp Lan Như Nguyệt kết hôn cùng nhị công tử của Tây Môn gia tộc là Tây Môn Vũ, hắn biết rõ nếu cứ dây dưa cũng không có kết quả gì, cho dù báo lại với phụ hoàng Long Chiến, kết quả cũng sẽ không thay đổi, vậy còn lãng phí thời gian làm gì ? Chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối nhủ thầm – Tây Môn vũ, ta cho ngươi sảng khoái một đoạn thời gian, cũng coi như là món lễ vật cuối cùng mà ca ca ta tặng ngươi.- Long Ưng thầm nghĩ, hắn thầm cười nghĩ đến lúc Long Nhất phải chết mà không ngờ rằng lời nguyền rủa đã sớm bị bóng đen trong cơ thể Long Nhất hóa giải rồi.

Đàm phán tuyên cáo thành công, Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt thi triển một ma pháp ấn giám, Nạp Lan đế quốc và Cuồng Long đế quốc liên minh chánh thức thành lập.

– – – – –

-Đợi ở chỗ này làm gì ? Đóa hoa dại này đẹp mắt đến vậy sao ?

Long Nhất đến dịch quán của hoàng tộc thì thấy Mộ Dung Thục Ngọc đang nhìn một đóa hoa ở hoa viên đến xuất thần nên hỏi.

Mộ Dung Thục Ngọc không ngẩng đầu lên chỉ lạnh lùng nói :

-Mặc dù nó không đẹp nhưng ít nhất còn hơn nhìn mặt của người khác.

Long Nhất sờ sờ cái mũi, “người khác” mà Mộ Dung Thục Ngọc nói rõ ràng là chỉ hắn, hắn cười khổ nói :

-Phải không ? Vậy nàng có phải là muốn người khác biến đi đúng không ?

-Đương nhiên.- Mộ Dung Thục Ngọc đứng lên, quay người lại nói :

-Bất quá, ta muốn ……

Mộ Dung Thục Ngọc chưa nói hết đột nhiên đá một cước hung hăng về hướng Long Nhất.

“Ba ” một tiếng, Long Nhất vẫn đứng im bất động còn Mộ Dung Thục Ngọc tự dưng thành thế Kim Kê Độc Lập, một bên hài đã thoát ly khỏi chân nàng bay một vòng trong không trung rồi quang vinh rơi vào giữa cái ao cách đó không xa.

-Oa, sao lại có mùi là lạ a, hay là nàng mấy ngày không có rửa chân vậy.

Long Nhất quát to một tiếng rồi bịt mũi, đương nhiên là ra vẻ cho Mộ Dung Thục Ngọc tức mà thôi , lúc chiếc giầy bay ra ngoài rõ ràng hắn cũng ngửi một một mùi lạ, chỉ có điều không phải xú vị mà là một mùi thơm trang nhã của khuê nữ.

-Ngươi … ngươi nói bậy, ngày nào ta chẳng rửa chân vài lần.

Mặt Mộ Dung Thục Ngọc liền đỏ rực lên , lại thấy bộ mặt cười cợt của Long Nhất khiến nàng quên mất tiêu mất ý định giáo huấn hắn vì đã mạo phạm nàng khi đàm phán.

-Phải không ? Chẳng lẽ vừa rồi khứu giác của ta có vấn đề sao, để ta thử lại xem.

Long Nhất cười cười hướng ánh mắt xuống nhìn chằm chằm phần dưới của Mộ Dung Thục Ngọc.

-Ngươi đi chết đi.

Mộ Dung Thục Ngọc thẹn thùng quát lên rồi khẽ điểm chân nhảy tới bên cạnh cái ao muốn vớt chiếc giầy lên.

Đôi tay Long Nhất chợt vung lên, chiếc giầy nhỏ chợt bị hút lên tay hắn rồi bốc lên một cỗ vụ khí, chỉ phút chốc đã làm khô hết nuớc vừa ngấm vào. Hắn cầm chiếc giầy đi về hướng Mộ Dung Thục Ngọc rồi đột nhiên quỳ xuống cầm lấy bàn chân của nàng nhẹ nhàng giúp nàng mang giầy vào, có lẽ là bất ngờ nên khi Long Nhất cười cười đứng dậy thì Mộ Dung Thục Ngọc vẫn còn đang ngơ ngác .

Lâu sau, Mộ Dung Thục Ngọc lấy lại tinh thần, nhìn nhìn chiếc giầy đang đi dưới chân, trong lòng nổi lên một tia cảm giác khác thường .

-Ngươi không đến dự yến hội mà đến nơi này để làm chi, hôm nay không phải là ngươi phải chủ trì hay sao ?

Mộ Dung Thục Ngọc hừ nhẹ một tiếng nói.

-Tìm nàng a, không phải nàng đã biết rồi mà còn hỏi nữa sao.

Long Nhất cười nói.

-Tìm ta ? Hôm nay là tiệc mừng Cuồng Long đế quốc các ngươi và Nạp Lan đế quốc kết liên minh, một kẻ thất bại như ta làm sao dám đến.

Mộ Dung Thục Ngọc lạnh lùng nói.

Khóe miệng Long Nhất nổi lên một nụ cười kỳ dị, nói :

-Nàng thật sự thất bại sao ? A a, mặc kệ có đúng không nhưng ta chỉ là muốn hỏi nàng một chút, là vì cái gì ?

-Cái gì vì cái gì ?

-Đừng giả vờ ngốc, ta tin tưởng rằng nàng nhất định còn có sự chuẩn bị chưa có dùng đến, nhưng là vì sao lại buông bỏ ?

Long Nhất nhíu mày hỏi.

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer