NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 161: Không hận không thành bà cháu

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Dịch thuật: Aficio MU MU ^^ :

Lăng Phong nhắm hai mắt lại, càng lúc càng sát gần hơn, gần tới mức cảm giác được hơi thở nóng ấm nơi mũi hắn phả vào mặt. Đúng vào lúc bốn bờ môi tiếp xúc, Long Nhất đột nhiên lẩm bẩm: “Ti Bích, nàng ở đâu?”

Lăng Phong sợ nhảy dựng lên, tim đập như ngựa hoang thoát cương, đầu óc căng thẳng muốn ngất xỉu. Đợi nàng bình tĩnh lại một chút mới phát hiện thì ra Long Nhất vừa nói mê. Lăng Phong dùng hai bàn tay nhỏ nhắn giữ lấy khuôn mặt đang nóng bừng của mình, tâm lý thầm hỏi: “Ta làm sao thế này? Lẽ nào ta thích hắn rồi ư?”

“Không thể nào, ta sao có thể thích hắn được? Nhất định là lầm lẫn, vừa xong do đầu váng rồi nên mới có cử động ấy.” Lăng Phong lập tức phủ định.

Tránh phát sinh tình huống vừa xong, Lăng Phong không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt anh tuấn tựa hồ có ma lực của Long Nhất nữa. Nàng ngồi ra xa xa, lấy cuốn Vong Linh Ma Pháp Đại Toàn của Bỉ Đặc mà Long Nhất đưa ra xem. Nhưng nàng lại thấy không thể tập trung tinh thần được, nhãn thần không khống chế nổi cứ muốn nhìn về phía Long Nhất.

oOo

Thủy Linh Lung ngồi trên trường kỷ trong phòng còn Thủy Nhược Nhan ngồi một bên khác, không khí lạnh nhạt vô cùng. Hai người ngồi yên không nói gì.

“Nếu bà không có việc gì, cháu về phòng ngủ đây.” Thủy Nhược Nhan cuối cùng không nhịn nổi bầu không khí ấy đứng dậy lãnh đạm nói.

“Đứng lại đã. Bà cháu ta lâu rồi không gặp, cháu gặp bà lại có thái độ đó à?” Thủy Linh Lung lạnh giọng.

Thủy Nhược Nhan quay đầu lại, không nhân nhượng chút nào nhìn thẳng vào nhãn thần sắc bén của Thủy Linh Lung. Nàng chậm rãi nói: “Vậy bà hi vọng cháu dùng thái độ nào để đối xử đây? Hiện tại không phải là điều bà muốn sao?”

“Cháu nói gì? Nói lại xem?” Thủy Linh Lung đột nhiên tức giận, dứng bật dậy. Bà cháu cứ mắt lớn nhìn mắt bé hồi lâu.

“Nói lại mấy lần thì cũng vậy thôi, mọi chuyện chẳng phải đều do bà tạo thành sao?” Thủy Nhược Nhan lạnh lẽo nói.

“Ba.” Thủy Linh Lung vung tay đánh tới, tốc độ này hiển nhiên có thời gian để Thủy Nhược Nhan tránh. Thế nhưng Thủy Nhược Nhan lại quật cường không động đậy nên chưởng đó đánh thẳng lên má nàng.

“Đây là cái tát thứ năm mươi lăm kể từ khi cháu hiểu chuyện rồi. Cháu nhớ ơn của bà lắm, bà à.” Thủy Nhược Nhan dùng nhãn tình băng lãnh nhìn Thủy Linh Lung, mặt không thể hiện chút cảm xúc gì.

Thủy Linh Lung hít một hơi thật sâu nhìn Thủy Nhược Nhan. Tính của nàng giống y hệt như bà. Biểu tình của bà trở nên vô cùng phức tạp, giọng nói mềm đi. Bà nói: “Tại sao, tại sao không thể như bao bà cháu bình thường khác, cháu không muốn đối xử với bà mình như thế chứ?”

Thủy Nhược Nhan cười lạnh hai tiếng, khóe mắt có gì đó long lanh. Nàng nói: “Như người khác ư? Người ta có đối xử với cháu ruột mình như vậy không? Từ nhỏ đến lớn bà chưa từng cười với cháu, chưa từng khen cháu, không có lấy một câu. Vậy mà bà lại đối xử với người khác ôn nhu hiền từ. Cháu muốn hỏi bà, tại sao?”

Thủy Linh Lung toàn thân chấn động, run giọng nói: “Bà chỉ muốn tốt cho cháu thôi, đối xử nghiêm khắc vì bà sợ cháu đi theo còn đường của mẹ cháu…” Thủy Linh Lung nói đến đây đột nhiên dừng lại.

“Mẹ cháu? Mẹ cháu thì sao chứ? Mẹ cháu không việc ác nào không từ à? Cháu nghe nói cha mẹ sau khi sinh ra cháu do chính tay bà bức chết, bà là hung thú sát nhân.” Thủy Nhược Nhan đột nhiên hét lớn. Lời đồn ấy khiến cho nàng mau chóng phát cuồng.

“Câm miệng, bao gian khổ nuôi cháu lơn để rồi cháu lại làm tổn thương chính bà mình hả?” Thủy Linh Lung nhìn Thủy Nhược Nhan chằm chằm, đến môi cũng run lên.

Thủy Nhược Nhan cắn môi, quay người bước ra ngoài, để lại Thủy Linh Lung ngồi trên trường kỷ.

Lúc này đêm đã về khuya, Long Nhất tỉnh giấc thấy thần thanh khí sảng, dấu hiệu đột phá của Ngạo Thiên Quyết rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn cùng Lăng Phong bước ra khỏi thư viện, chuẩn bị an ủi cho dạ dày đang phản đối.

Đúng vào lúc này, một nữ tử cúi đầu chạy tới, tiếng khóc của nàng giữa đêm khuya thanh vắng nghe thật thê lương.

“Thủy Nhược Nhan?” Long Nhất đang muốn tránh đường thì chợt phát hiện nữ tử này tựa hồ là Thủy Nhược Nhan liền cất tiếng gọi, đại thủ mau chóng đưa ra giữ lấy nàng. Thủy Nhược Nhan ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn thấy Long Nhất đột nhiên oa lên ngã vào lòng hắn mà khóc lóc. Đúng là tiếng khóc lay động cả trời đất quỷ thần.

“Lăng Phong, đệ về nghỉ trước đi nhé.” Long Nhất thấy Thủy Nhược Nhan nhất thời chưa thể nín ngay được bèn nói với Lăng Phong.

“Xem dạng của nàng dường như đã có chuyện rồi, huynh an ủi nàng cho tốt nhé. Đệ đi đây.” Lăng Phong gật đầu nói. Không ngờ lúc quay người bước đi nàng lại thấy có chút cảm giác chua xót.

Cơn khóc của Thủy Nhược Nhan xem ra khó mà dịu được, càng khóc càng dữ dội hơn. Tiếng khóc tê tâm liệt phế khiến cho cõi lòng người ta như thắt lại.

Rốt cuộc là tên hỗn đản nào làm nàng thương tâm đến thế, đích thực không thể ta thứ. Tiếc là bộ y phục mới của ta tiêu mất rồi, Long Nhất thương cảm vỗ vỗ lên lưng Thủy Nhược Nhan.

Hồi lâu, tiếng khóc của Thủy Nhược Nhan nhỏ dần, cuối cùng co rút hai bên vai gầy lại, cả người mềm nhũn tựa vào lòng hắn.

Long Nhất đưa Thủy Nhược Nhan tới hậu sơn. Nàng bắt đầu bình tĩnh lại được một chút, hai con mắt sưng thũng tựa hạnh đào, nhãn thần như không có tiêu cự nhìn về phương xa đến xuất thần.

Long Nhất không nói gì cả, hắn hiểu giờ đây có hỏi cũng không được gì. Tâm tư của nàng giờ không đặt ở đây, đến lúc tự nàng sẽ nói ra thôi.

Cũng không biết đã bao lâu, Thủy Nhược Nhan đột nhiên hỏi giọng khàn khàn: “Cậu không hỏi ta xảy ra chuyện gì à?”

Long Nhất quay đầu nhìn nàng cười đáp: “Xảy ra chuyện gì rồi thế?”

“Chẳng chút thành ý, không phải được ta nói rồi mới hỏi đấy chứ?” Thủy Nhược Nhan hừ một tiếng nói. Nghe ngữ khí của nàng tựa hồ khóc xong tâm tình tốt lên rất nhiều.

“Thủy Nhược Nhan giáo sư. Mong nàng cho ta biết rốt cuộc phát sinh sự tình gì rồi ạ? Tên hỗn đản nào khi phụ nàng thế, để ta thay nàng giáo huấn hắn nhé. Vậy được chưa.” Long Nhất cười khẽ nói.

Thủy Nhược Nhan mỉm cười, hít vào một hơi thật sâu. Giọng nói mê ly cất lên: “Nãi nãi cậu có yêu thương cậu không?”

“Nãi nãi? Ta không có nãi nãi?” Long Nhất nhún vai nói, đại khái hiểu được chuyện này có liên quan đến Thủy Linh Lung.

“Vậy cha mẹ cậu có yêu thương cậu không?” Thủy Nhược Nhan hỏi tiếp.

Long Nhất thoáng thấy chút lạ lùng, cười hỏi: “Phải rồi, lẽ nào cha mẹ nàng không yêu thương nàng?”

“Ta không có cha mẹ, sinh ra ta chưa lâu họ đã qua đời, đến xương cốt cũng không còn.” Thủy Nhược Nhan khẽ thở dài.

“Sao lại như vậy được? Họ làm sao mà qua đời?” Long Nhất ngạc nhiên hỏi. Con trai và con dâu của Thủy Linh Lung sao có thể chết thảm đến thế, ai to gan lớn mật dám vuốt râu hùm?

“Ta không biết. Bất kể hỏi thế nào nãi nãi ta cũng không trả lời. Sau này ta nghe nói cha mẹ ta là bị nãi nãi bức tử, bởi vì bà không đồng ý cha mẹ ở cùng nhau nên mới dùng mọi cách để phân khai họ. Do đó bà cũng vô cùng chán ghét ta. Mỗi lần không đạt được yêu cầu của bà, bà đều đánh ta. Ta hận bà tới chết.” Thủy Nhược Nhan nói đến đây giọng nói có phần kích động.

Long Nhất sửng sốt, sao có thể như vậy được? Hổ dữ không ăn thịt còn huống chi người? Trong đó nhất định có hiểu lầm. Tính ưa làm việc thiện của Thủy Linh Lung đã nổi danh ở Thương Lan đại lục.

“Ta biết cậu nhất định chẳng tin đâu, bà…” Không đợi người đối thoại đặt câu hỏi, Thủy Nhược Nhan liền tự kể lại chuyện của nàng trải qua từ nhỏ đến lớn, Thủy Linh Lung nghiêm khắc với nàng ra sao, cả những tin đồn nhảm nàng nghe, nhất loạt thao thao bất tuyệt được kể ra tới mấy giờ.

“Long Nhất, cậu nói bà đối xử với ta như vậy, ta hận hay không hận đây?” Kể xong, Thủy Nhược Nhan hỏi.

“Hận chứ sao không. Phải hận tới khắc vào xương tủy bởi đúng là cừu nhân giết hại cha mẹ nàng mà. Phải nhân cơ hội bà ngủ mà giết luôn bà, sau đó chém ngàn đao để tế cha mẹ nàng.” Long Nhất nghiêm mặt nói.

Thủy Nhược Nhan sững sờ. Nàng vốn cho rằng Long Nhất sẽ giảng giải đạo lý nói nàng đừng hận Thủy Linh Lung, ai ngờ hắn còn quá khích hơn cả nàng nữa. Không khỏi ngạc nhiên, nàng nói: “Nhưng đó chỉ là lời đồn chứ chưa chắc đã đúng sự thật. Nếu bà không nghiêm khắc với ta như thế bây giờ làm sao ta đạt được tới cảnh giới này.”

Nói xong, Thủy Nhược Nhan lập tức có phản ứng, vừa ngước đầu lên liền thấy Long Nhất đang cười cười nhìn nàng.

“Cậu trêu ta.” Thủy Nhược Nhan khẽ đấm cho Long Nhất một quyền, tâm tình bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiêu.

“Haha, nàng xem. Những đạo lý đó nàng có phải không hiểu đâu, chỉ là nàng toàn để tâm vào chuyện vụn vặn thôi. Lời đồn không có tác dụng với người trí giả. Ta tin nãi nãi nàng không thể nói rõ được, bên trong chắc chắn phải còn ẩn tình nào đó.” Long Nhất cười nói.

Thủy Nhược Nhan cười hì hì: “Rốt cuộc cậu là thầy hay ta là thầy đây, nhìn cái bộ dạng ông cụ non của cậu kìa.”

“Người uyên bác làm thầy, đối với phương diện tình cảm ta có thể coi là kẻ thông thái dó. Bất kể ái tình hay thân tình mà có vấn đề chỉ cần tìm ta, tuyệt đối sẽ có lời giải. Do đó, nàng hãy ngoan ngoãn làm học sinh của ta đi.” Long Nhất vỗ ngực đắc ý cười nói.

Lúc này mặt trời vừa lên, hào quang vạn trượng nhuộm hồng thế giới. Thủy Nhược Nhan đứng dậy giang rộng hai tay, chưa bao giờ nàng thấy không khí trong lành đến như vậy, tâm tình cũng chưa từng thoải mái như thế.

“Bất kể thế nào. Đa tạ cậu. Long Nhất giáo sư.” Thủy Nhược Nhan cười duyên dáng. Nụ cười cùng với vầng thái dương nơi chân trời tương hỗ nhau, rạng rỡ chói cả mắt.

“Vậy bữa sáng nay là nàng mời, coi như để tạ ơn thầy nhé. Bồi tiếp nàng cả đêm, bộ xương già của ta muốn rời ra rồi.” Long Nhất cười nói.

“Hỗn đản, cậu nói gì đấy?” Thủy Nhược Nhan đột nhiên đỏ mặt sẵng giọng.

Long Nhất ngạc nhiên. Hắn nói gì nhỉ? Tuy vậy nhớ lại lời vừa nói xong hắn liền hiểu rõ. Câu đó thực ra chỉ có nghĩa đen thôi ai ngờ Thủy Nhược Nhan lại nghĩ sang nơi khác. Xem ra tư tưởng của nàng cũng không quá thuần khiết nhỉ. Long Nhất nhìn Thủy Nhược Nhan nở nụ cười hắc hắc xấu xa.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer