Dịch: NHK
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Long Nhất nghiên cứu Quang minh thánh ngọc trong tay nhưng vẫn không tìm thấy đầu mối gì. Mỗi lần hắn cảm thấy tựa hồ như chân tướng dần dần lộ diện nhưng kết quả lúc nào cũng có chỗ trái ngược với suy đoán.
Những giọt mưa tí tách rơi không biết đã ngừng từ bao giờ. Trong lúc Long Nhất xuất thần thời gian cũng chậm chạp trôi đi. Phương đông bắt đầu xuất hiện một tia sáng, báo hiệu một ngày mới đã đến.
Nhân Nhân và Phong Linh xuất hiện trong tầm mắt hắn. Chẳng hiểu hai người nói những chuyện gì mà hết cả nửa đêm. Sắc mặt của Nhân Nhân mặc dù vẫn khó coi nhưng so với trước đã khá hơn nhiều. Thử nghĩ xem nàng là một thiếu nữ đang cực khổ theo đuổi một chàng trai, lại đột nhiên biết được người đó không ngờ lại cũng là thân nhi nữ như mình thì loại cảm giác này ai cũng không thể cảm thấy khá được, không bị kích động đến điên cuồng cũng coi là tốt lắm rồi.
“Các nàng nói chuyện gì vậy?” Long Nhất khẽ hỏi Phong Linh.
“Chuyện của nữ hài tử bọn thiếp sao lại phải nói cho chàng biết.” Phong Linh liếc Long Nhất một cái, khiến cho hắn trong lòng tê liệt.
Thấy Long Nhất dáng vẻ si mê như người mất hồn, Phong Linh vui vẻ cười khúc khích, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào như mật vừa tự hào. Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện liền hỏi: “Long Nhất, chúng ta không có nhiều thời gian, thời hạn hai tháng sắp đến, nếu như không đến được Truyền tống trận sẽ thật phiền phức.”
Long Nhất gật đầu. Mặc dù hắn có thể khẳng định Ma ảo sâm lâm tuyệt không phải một không gian độc lập khác, mà là một góc nào đó tồn tại trên Thương Lan đại lục, nhưng cho dù được Long nữ Liễu Nhứ trợ giúp tìm được lối ra, muốn về đến Mễ Á công quốc tất nhiên cũng vô cùng phiền phức.
Long Nhất vỗ vỗ tay gọi mấy nữ nhân ra nói: “Mọi người nếu còn chịu đựng được thì sớm lên đường, chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Chúng nữ đều tỏ ra không có vấn đề gì. Bọn họ ai cũng không muốn sinh hoạt như người rừng trong hai năm tới tại Ma ảo sâm lâm này.
Dường như biết đám người Long Nhất muốn đi, Liễu Nhứ từ long cung xuất hiện nhẹ nhàng phiêu đãng như một bông liễu.
Liễu Nhứ đi đến bên cạnh Long Nhất. Có thể là vì quan hệ của Quang minh thánh ngọc, ánh mắt nàng nhìn hắn hiện lên một ánh nhìn khác lạ. Long Nhất làm gì lại chẳng biết, trong lòng còn pha chút tự đắc đồ rằng phải chăng Long nữ này đã nảy sinh một chút hảo cảm với hắn.
“Liễu Nhứ, Đại đầu vẫn ổn chứ?” Long Nhất bỗng nhớ tới Đại đầu quái vẫn thường xuyên dính lấy mình, liền quan tâm hỏi.
Liễu Nhứ gật đầu nhè nhẹ đáp: “Nó rất tốt.”
“Liễu cô nương, cô không thể để cho ta gặp lại điệt tử của ta à?” Tây Môn Vô Hận có chút bất mãn hỏi.
“Hiện tại không gặp thì tốt hơn, tránh cho nó đến lúc đó lại làm loạn đòi đi theo mọi người.” Liễu Nhứ đáp.
Long Nhất tất nhiên biết nỗi lo lắng của Liễu Nhứ, liền lập tức nói: “Đã như vậy thì chúng ta đi thôi, sau này gặp lại.”
Vậy là, năm người ba thú liền theo đường cũ đi ngược trở lại.
“Long Nhất, đừng quên, nếu có chuyện cần ta giúp đỡ thì nhớ khai mở Truyền tống trận trên vòng tay.” Thanh âm của Liễu Nhứ từ xa xa vọng đến tai Long Nhất.
Trải qua mười ngày đi đường vội vã. Đoàn người cuối cùng cũng về đến chỗ cũ. Tạ trời tạ đất, Truyền tống trận vẫn ở đó, lại còn có hai giáo sư chính đang sốt ruột nhìn ngó tứ phía. Khi họ nhìn thấy đoàn người của Long Nhất cuối cùng cũng xuất hiện mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này Long Nhất đã thu bọn Tiểu Tam vào hắc ám thứ nguyên không gian để tránh tạo ra hỗn loạn. Phong Linh cũng đã biến trở lại thành Lăng Phong.
“Thủy Nhược Nhan giáo sư, các vị cuối cùng cũng đã trở về. Nếu chậm thêm hai canh giờ thì các vị phải ở lại Ma ảo sâm lâm hai năm.” Một trong hai giáo sư nói.
“Chúng ta là tổ cuối cùng à?” Thủy Nhược Nhan hỏi.
“Đúng vậy, chỉ còn lại các vị thôi. Nếu như các vị không quay trở về, Thủy đại ma đạo sư chắc chắn sẽ lật tung Thánh ma học viện lên.” Vị giáo sư còn lại cười nói.
Thủy Nhược Nhan cười cười, đột nhiên nhìn về phía Long Nhất. Quan hệ giữa nàng và nãi nãi Thủy Linh Lung được cải thiện, Long Nhất tất chiếm công đầu.
“Đúng rồi, lần này tổ của các vị thu hoạch thế nào?” Vị giáo sư nọ hỏi.
Mấy người Long Nhất cùng cười nhìn nhau. Bọn họ tuyệt không có thu hoạch được loại thần khí nào nhưng những gì đã trải qua tuyệt đối chính là một tài sản vô cùng quý giá. Địa tinh tộc trong truyền thuyết cùng với vương quốc dưới lòng đất của bọn họ, Hỏa kì lân cùng với pho tượng Hỏa thần, trận đại chiến nghìn năm trước giữa Băng cung và Hỏa diễm sơn trang, còn có Long tộc chỉ có duyên chứ không thể cầu, thật là phong phú vô cùng. Mặc dù trải qua vô vàn nguy hiểm nhưng đều may mắn vượt qua.
Nếu nói đến thu hoạch, không nghi ngờ gì nữa Long Nhất được trời cao ban ân sủng cho thu hoạch nhiều nhất. Với những điều kiện và hiệu lực của Địa tinh tộc và Long nữ, Long Nhất có dự cảm sau này những điều đó sẽ có tác dụng trợ giúp khổng lồ đối với hắn.
Sau khi nói chuyện với hai vị giáo sư một lát, đoàn người Long Nhất cuối cùng cũng đứng vào trong Truyền tống pháp trận. Sau một thời gian ngắn rơi vào trạng thái mất trọng lượng và một mảng tối đen, họ lại xuất hiện trở lại ở hậu sơn Thánh ma học viện. Do bọn họ là tổ cuối cùng, hầu như toàn bộ người của học viện đều đang chờ bọn họ xuất hiện ở sau núi. Vì thế khi quang mang của Truyền tống trận sáng lên, nhóm của Long Nhất xuất hiện, toàn bộ thầy trò đứng xem đều nhiệt liệt vỗ tay.
Long Nhất hít một hơi thật sâu. Trở về hoàn cảnh quen thuộc hắn cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.
“Long Nhất.” Chính vào lúc Long Nhất vẫy tay với các giáo sư và học sinh vây quanh, đột nhiên một tiếng gọi với thanh âm run run từ đằng xa vọng đến.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, thân thể Long Nhất không khỏi chấn động. Hắn mừng phát cuồng quay đầu lại, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ rực đang lao về phía hắn. Đôi tay hắn vừa mở rộng lập tức ôm vào lòng một thân thể mềm mại thơm ngát. Ngửi mùi hương dìu dịu toát ra từ thân thể đó liền biết ngay đó chính là Long Linh Nhi xuất ngoại tu luyện đã trở về. Nghĩ đến thời gian thì hắn và Long Linh Nhi cũng đã chia tay nhau hơn ba tháng.
“Linh Nhi bảo bối, nàng đã trở về?” Long Nhất lẩm bẩm nói, vuốt ve mái tóc đen nhánh của Long Linh Nhi, cảm thụ thân thể mềm mại trong lòng đang run nhẹ. Từ khí tức trên cơ thể Long Linh Nhi toát ra, Long Nhất liền biết nàng đã thăng tiến đến cảnh giới ma đạo sĩ. Xem ra phương pháp tu luyện của lão đầu Phổ Tu Tư đó cũng có điểm hiệu quả a.
“Long Nhất, thiếp rất nhớ chàng, nhớ nhiều lắm.” Long Linh Nhi ôm chặt Long Nhất, tựa hồ muốn hòa nhập cả người vào trong cơ thể của hắn. Ba tháng trôi qua, mỗi lúc nàng chỉ cần ngừng tu luyện thì hình ảnh của Long Nhất lại hiện lên trong trí óc. Loại nhung nhớ này mang theo một sự dày vò ngọt ngào khiến nàng suýt nữa phát điên. Nàng đành chỉ có thể không ngừng tu luyện rồi lại tu luyện, chỉ có vậy tình cảm nhung nhớ mới có thể lắng xuống một chút. Nàng yêu nam nhân này rồi chăng? Hắn là kẻ mà nàng quyết tâm dùng cả đời để trả thù sao? Long Linh Nhi không biết rằng, nàng đã rơi vào một tấm lưới vô hình rộng lớn mà nàng đã cố hết sức dệt nên.
“Ta cũng rất nhớ nàng.” Mặc dù có một thời gian dài hắn đã quên béng mất nàng nhưng lúc nói câu đó thì Long Nhất mặt không đỏ, hơi thở cũng không hề gấp.
Tình thoại của Long Nhất tuyệt không dễ nghe nhưng lại khiến cho thân thể mềm mại của Long Linh Nhi nóng bừng lên. Nàng ngẩng đầu, làn thu ba mê mẩn như được bao phủ bởi một tầng sương khói.
Cũng bởi chiêu tỏ tình kinh thiên địa, khiếp quỷ thần hồi đó của Long Nhất mà chuyện tình yêu của hắn và Long Linh Nhi được lưu truyền rộng khắp. Lúc này hai người tình cảm không tự chủ được ôm chặt nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, tình cảm tương tư nhung nhớ, thật đúng là chỉ có chuyện ái tình mới có những cảnh lãng mạn như vậy. Bầu không khí đó cũng lập tức cảm nhiễm đến toàn bộ mọi người xung quanh.
Trông thấy hai người bốn mắt say đắm nhìn nhau, không biết ai đó bắt đầu hô lên: “Hôn nhau đi, hôn nhau đi.”
Trong chớp mắt tiếng hưởng ứng đã như sóng triều nổi lên, từng đợt lại từng đợt, so với tình cảnh lúc tỏ tình còn vượt hơn xa.
“Bởi tất cả đều ngưỡng mộ chúng ta, không nên để bọn họ thất vọng.” Long Nhất thổi nhẹ một hơi bên tai Long Linh Nhi.
Thân thể mềm mại của Long Linh Nhi run lên, có chút mê man trước làn sóng âm thanh đó. Nàng tuyệt không phản đối mà ngược lại có chút mong đợi e ấp.
Long Nhất mỉm cười, đầu từ từ cúi thấp, ôn nhu và kiên định hôn lên làn môi thơm mềm mại của Long Linh Nhi. Trong nháy mắt, hai người đều cảm thấy tựa hồ như tiến vào trạng thái trống rỗng. Trong khoảng khắc, tất cả tiếng hò hét đều biến mất, toàn bộ thế giới như chỉ còn lại hai người họ.
Hai người triền miên cuồng nhiệt hôn nhau, hai đôi môi khát vọng quấn lấy nhau, si mê, say đắm.
Rất nhiều nữ sinh hai tay nắm chặt ôm trước ngực, xuất thần nhìn đôi nam nữ đang cuồng nhiệt hôn nhau, tựa như bản thân chính là nhân vật nữ chính trong đó, cùng với người tình tâm ái đang hôn nhau đắm say trong sự chúc phúc của vạn người.
Sau đó, toàn bộ Thánh ma học viện tựa hồ như bị một bầu không khí ái tình màu hồng bao phủ. Một phong trào yêu đương chưa từng có ra đời, tạo nên một kỷ lục chỉ có thể mong cầu mà không thể đạt được. Kỷ lục đó kéo dài mấy nghìn năm vẫn không bị phá vỡ. Còn chính Long Nhất, tác giả bắt nguồn cho làn sóng học viên yêu đương mạnh mẽ phát sinh trong lịch sử của Thánh ma học viện, được lưu danh thiên cổ là nhân vật phong lưu. Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Thần sắc Thủy Nhược Nhan, Lăng Phong và Tây Môn Vô Hận mỗi người một khác. Cách đó xa xa Lâm Na với mái tóc đỏ rực dáng vẻ cũng có chút phức tạp, chẳng biết vì sao lại có chút hâm mộ Long Linh Nhi.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, có lẽ cũng dài như một thế kỉ, cuối cùng những bờ môi đang triền miên quấn lấy nhau của Long Nhất và Long Linh Nhi cũng tách ra. Hai người cùng ôm chặt lấy nhau không rời.
Đột nhiên Long Nhất bế Long Linh Nhi lên, quay người áy náy nhìn Lăng Phong. Lăng Phong nhún vai, tiêu sái phẩy tay với hắn. Có trời mới biết trong lòng nàng lại vừa ghen tuông vừa chua xót.
Long Nhất ôm Long Linh Nhi bay lên, thân hình đột nhiên chớp lên rồi hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một mảng tối đen.
“Không gian ma pháp.” Rất nhiều thầy trò kinh ngạc kêu lên. Cho dù là đại ma đạo sư cũng không có khả năng vừa chớp lên đã biến mất vô ảnh vô tung như vậy. Cho dù tốc độ bọn họ đạt đến cực tốc trong một khoảng cách ngắn thì cũng không có khả năng làm như Long Nhất vừa chớp lên đã đi xa như vậy. Chỉ có không gian ma pháp mới có thể giải thích được.
Cũng vì thế, những câu chuyện đoàn người Long Nhất gặp được tại Ma ảo sâm lâm được toàn thể thầy trò quan tâm cao độ. Trên cơ bản mọi người đều cho rằng nhất định là Long Nhất đã tìm được sách vở về không gian ma pháp trong Ma ảo sâm lâm, từ đó học được không gian ma pháp trong truyền thuyết.
Cũng có tin vỉa hè lưu truyền rằng, theo dẫn đội giáo sư của học viện lần này nói, thì lúc tổ của Long Nhất mãi không thấy trở về, vài giáo sư đã đến khu vực tây bắc là nơi tổ của Long Nhất được phân phối để tìm kiếm. Nhưng ngoại trừ phát hiện thấy một khu vực chết chóc đáng sợ thì tuyệt không tìm thấy tung tích của nhóm Long Nhất. Có người đoán định bọn họ nhất định đã gặp được kì ngộ ở khu vực chưa từng được tìm hiểu.