Dịch thuật: Aficio Nạp Lan Như Nguyệt bước vào thư phòng của Phổ Tu Tư thấy ông đang ngồi vuốt bộ râu đỏ như lửa nhắm mắt trầm tư, phảng phất không phát giác ra nàng đã bước vào. Nhìn biểu tình của Phổ Tu Tư, trong lòng Nạp Lan Như Nguyệt không khỏi thấy hồi hộp, bắt đầu có dự cảm không hay.
“Phổ Tu Tư giáo sư, con đã tới.” Nạp Lan Như Nguyệt khe khẽ mở lời, thần tình vô cùng căng thẳng.
Phổ Tu Tư mở mắt ra mỉm cười: “Như Nguyệt công chúa đã tới, mời ngồi, có chuyện ta muốn nói với công chúa.”
Nạp Lan Như Nguyệt ngồi lên chiếc ghế đối diện với Phổ Tu Tư, mĩ mục vừa có thần sắc kỳ vọng vừa thấp thỏm. Nàng hỏi: “Phổ Tu Tư, về cuộc chiến tranh này, người đã liên lạc với các vị đại ma đạo sư và kiếm thánh rồi ạ?”
Phổ Tu Tư khẽ thở dài, mi trầm mắt khép, tựa hồ muốn nói điều gì.
Nạp Lan Như Nguyệt thấy trong lòng chợt lạnh, xem dạng này thì sự việc đã gặp phải phiền phức lớn rồi.
“Như Nguyệt công chúa, ta phải nói thực. Ta vừa bàn luận và giao thiệp qua thư ma pháp với mấy vị đại ma đạo sư, kiếm thánh. Nhưng ngoại trừ thủy hệ đại ma đạo sư Thủy Linh Lung ra thảy đều không muốn nhúng tay vào chuyện phân tranh của đại lục. Ai, chuyện này ta không giúp gì được rồi.” Phổ Tu Tư thở dài. Ông đâu có muốn Thương Lan đại lục bị hãm nhập vào vòng chiến hỏa, lần này ngoại trừ lý do các vị đại ma đạo sư và kiếm thánh khác không nguyện ý ra còn có nguyên nhân khác là hoàng đế của Mễ Á công quốc cũng phản đối can dự vào chuyện này. Áp lực từ nhiều phía dồn ép, ông bất đắc dĩ phải buông tay.
Nạp Lan Như Nguyệt lặng cả người đi. Nàng cung kính hành lễ với Phổ Tu Tư rồi nói: “Con biết Phổ Tu Tư giáo sư đã tận lực rồi. Vô cùng cảm tạ người, đã làm phiền người.”
“Như Nguyệt công chúa không cần phải nói như vậy. Ta không giúp được công chúa quả thực lấy làm hổ thẹn. Cục thế của đại lục căn bản là không cách nào lay chuyển nổi rồi, không hiểu Như Nguyệt công chúa có dự tính gì chưa?” Phổ Tu Tư hỏi.
Như Nguyệt công chúa khẽ lắc lắc đầu, tú mi nhíu lại khiến người ta trông mà đau lòng. Nàng nhẹ nhàng thốt: “Con còn có thể dự tính được gì đây? Chỉ còn mau trở về thôi. Chiến tranh đã không thể tránh khỏi, Nạp Lan đế quốc đâu có sợ ai.” Nói xong câu này, khí thế trên người Nạp Lan Như Nguyệt tỏa ra khiến cho cả Phổ Tu Tư cũng cảm thấy kinh hãi. Thánh nữ Quang Minh giáo hội của Nạp Lan đế quốc quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản.
“Như Nguyệt công chúa hãy nghỉ lại đây một đêm rồi hẵng đi, trời đã tối rồi.” Phổ Tu Tư nói.
Nạp Lan Như Nguyệt gật đầu, cáo từ rồi rời khỏi thư phòng.
oOo
Hôm nay Thủy Nhược Nhan tâm thần bất định. Nàng cảm thấy sợ phải trông thấy Long Nhất ở đây, thu hết dũng khí mới dám tới lớp học. Ai ngờ tiểu tử đó trốn học, cả buổi sáng không thấy đâu. Trong lúc nàng giảng bài mắt cứ dõi lên bầu trời xa, trong lòng lửa giận bùng cháy.
Thủy Nhược Nhan căn bản không có tâm tư giảng bài, chỉ giải thích vài câu chú ngữ rồi hướng dẫn một số nữ hài tự thực tập còn mình thì ủ rũ đi về văn phòng.
“Hôm đầu tiên đến lớp thì khi phụ giáo sư, ngày thứ hai trốn học, thực sự có cái lý đó sao.” Thủy Nhược Nhan đặt bịch một tiếng cuốn sách giáo khoa lên bàn, làm cho mọi thứ trên đó rung rinh. Thực ra nàng cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận đến thế? Hận hắn? Cũng có chút chút, nhưng không hoàn toàn như vậy. Dù nàng đã hai bảy hai tám tuổi rồi nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ lại chỉ như một tờ giấy trắng, thậm chí có khi còn kém cả tiểu nữ hài.
oOo
Hết giờ học, Lăng Phong do dự bước đến tầng ba thủy hệ ma pháp sư ban A. Đêm qua nàng trở lại không thấy Long Nhất đâu mà đến giờ hắn vẫn chưa về khiến nàng dấy lên sự lo lắng trong lòng. Dẫu không muốn gặp Nhân Nhân ở thủy hệ ma pháp ban A nhưng nàng vẫn muốn xem xem Long Nhất có đến lớp không.
Lăng Phong vừa mới bước tới cửa lớp liền bị một nữ hài tinh mắt phát hiện cười cười nói với Nhân Nhân ở bên cạnh: “Nhân Nhân, bạch mã vương tử của ngươi tới tìm kìa.”
Nhân Nhân vội ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Lăng Phong đang đứng nơi cửa lớp nhìn vào. Nàng vui sướng vội chạy tới.
“Tiểu tử này không lên lớp mà đi đâu rồi nhỉ?” Lăng Phong không thấy Long Nhất lẩm bẩm nói một mình.
“Lăng Phong, chàng đến tìm thiếp à?” Nhân Nhân kích động nắm lấy cổ tay Lăng Phong, lập tức khiến cho nữ sinh cả lớp ồ lên. Nhưng Nhân Nhân đâu có quan tâm, trong mắt nàng chỉ có một mình Lăng Phong thôi.
Lăng Phong ngớ người ra, khéo léo tránh thoát ngọc thủ của Nhân Nhân. Bây giờ mà phủi tay bỏ đi thì tổn thương tới lòng tự tôn của Nhân Nhân, đang có rất nhiều cặp mắt nhìn vào.
Lăng Phong thở khẽ một hơi nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Gương mặt xinh đẹp của Nhân Nhân đỏ bừng lên, vội vã gật đầu, giữ lấy “hắn” cùng đi xuống tầng, chỉ sợ “hắn” thay đổi ý định.
Lăng Phong ngầm cười khổ, đây đúng là nàng đã tự mình chuốc họa vào thân, giờ thì làm thế nào mới thu lại được? Nếu để Nhân Nhân biết nàng thực sự cũng cùng là nữ hài sợ rằng Nhân Nhân phát cuồng mất.
Hai người đi tới một nơi an tĩnh ngồi xuống. Nhân Nhân xấu hổ mà vui sướng ngắm nhìn Lăng Phong, chờ đợi một năm giờ đã có được kết quả rồi chăng?
Lăng Phong trù trừ hồi lâu, vừa định hỏi chuyện liên quan tới Long Nhất thì tay bị Nhân Nhân nắm chặt. Chỉ thấy nàng mặt đỏ bừng khẽ nói: “Phong. Thiếp thấy vui lắm, đa tạ chàng…!”
“Đợi đã.” Lăng Phong vội ngắt lời, rút tay ra khỏi đôi ngọc thủ tươi mát ấy. Thông minh như nàng đương nhiên biết Nhân Nhân định nói điều gì, xem ra lần này hiểu nhầm lớn rồi. Nhân Nhân cho rằng nàng ta được đưa ra đây có nghĩa Lăng Phong đã chấp nhận tình cảm của nàng ta rồi.
“Mmm, ta muốn hỏi nàng một chuyện. Tên xú tiểu tử Long Nhất đó hôm nay có đến lớp không?” Lăng Phong hỏi.
“Không. Cả buổi sáng không thấy hắn đâu.” Nhân Nhân lắc đầu đáp.
“Vậy rốt cuộc hôm qua đã phát sinh ra chuyện gì rồi sao mà cả trường đều rộn lên những tin đồn về lớp của nàng thế?” Lăng Phong hỏi. Hôm nay nàng đến lớp mới được nghe đủ loại tin tức về chuyện giữa Long Nhất với Thủy Nhược Nhan giáo sư và các nữ sinh cùng lớp đập vào tai, bất kể đi đến đâu cũng có học sinh đang bàn luận.
Nhân Nhân mặt đỏ lên, nhút nhát nhìn Lăng Phong. Bởi vì hôm qua nàng cũng bị tên Long Nhất xấu xa đó thâu tập, băng phấn đã chui vào bên trong bộ ngực căng tròn của nàng.
Thấy biểu tình của Nhân Nhân, Lăng Phong không khỏi lấy làm lạ. Lẽ nào tiểu tử Long Nhất đó chòng ghẹo được nữ sinh cả lớp? Thực sự là quá ư đáng bội phục.
Đợi Nhân Nhân ấp a ấp úng kể hết chuyện diễn ra trong giờ thực hành hôm qua cho Lăng Phong, Lăng Phong nhịn không nổi mỉm cười. Tiểu tử này cũng thật là quá ác ôn đi, ai ngờ còn nhét băng vụn vào trong ngực của cả giáo sư lẫn nữ sinh cùng lớp. Chỉ có kẻ mật lớn tày trời như hắn mới có thể làm được thôi.
“Đến giờ lên lớp rồi, chúng ta trở về thôi.” Lăng Phong nói xong liền bước về hướng tòa nhà của cao cấp ma pháp hệ.
“Lăng Phong, chàng đợi đã.” Nhân Nhân mặt tái đi cất tiếng gọi Lăng Phong dừng lại.
Chạy đến trước mặt Lăng Phong, Nhân Nhân run run giọng hỏi: “Lăng Phong, chàng gọi thiếp ra là để hỏi chuyện của Long Nhất à? Không phải đến tìm thiếp sao?”
Lăng Phong ngượng ngùng nhìn Nhân Nhân, thở khẽ một hơi nói: “Xin lỗi. Ta đến là để xem xem Long Nhất có tới lớp không. Ta và nàng không được rồi, nam nhân tốt trên thế gian này nhiều lắm, sao cứ phải cố chấp như vậy?”
“Hỗn đản, thiếp hận chàng.” Nhân Nhân mắt lệ rưng rưng nhìn Lăng Phong hồi lâu rồi lau khô nước mắt bỏ chạy, để lại Lăng Phong cười khổ xoa xoa mũi.
oOo
Còn Long Nhất với Long Linh Nhi lại ở trong lữ điếm đại chiến thêm mấy hiệp nữa, từ sáng chiến đấu tới hoàng hôn mới chịu dừng, thu binh dưỡng sức. Long Linh Nhi đã thành một con lươn lười biếng co tròn trong lòng Long Nhất, đến một ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.
Long Nhất hô hấp nặng nề. Long Linh Nhi này vẫn còn muốn cùng hắn gõ nhịp, từ sáng đến giờ chưa nghỉ chút nào, đến cơm trưa cũng không ăn? Kinh qua một phiên khổ chiến mới có thể khiến nàng bãi binh. Cứ cái kiểu lao động tốn sức này nữa, dạ dày hắn đói không chịu nổi mất.
“Linh Nhi, nàng có đói không? Ta đi kiếm mấy thứ về đây.” Long Nhất hỏi Long Linh Nhi đang ở trong lòng mình.
Long Linh Nhi khẽ ừ một tiếng, đến nói cũng không còn sức nữa rồi.
Long Nhất đứng dậy bước xuống giường mặc vào y phục, ra ngoài mua mấy món ăn gói vào mang về. Thấy Long Linh Nhi đã chìm vào giấc ngủ, không nỡ gọi nàng tỉnh dậy, hắn bèn để đồ ăn bên cạnh rồi nhẹ bước ra ngoài lữ điếm.
Ban đêm ở Mễ Á công quốc quả thực mê người. Đại lộ rộng lớn hai bên đầy các ngọn đèn ma pháp tỏa sáng, rực rỡ lóa cả mắt, người đi đường thuộc nhiều chủng tộc khác nhau đi đi lại lại. Tất cả hình thành nên một phong cảnh mà chỉ Mễ Á công quốc mới có.
Bước đi một lúc, Long Nhất đột nhiên dừng lại bởi hắn vừa nhìn thấy một hình vẽ quen thuộc, một con phượng hoàng hồi sinh. Đây chính là dấu ấn của Phượng Hoàng gia tộc. Do mối quan hệ với Ngu Phượng nên hắn cảm giác rất thân thiết với dấu ấn này.
Đây là một cửa hiệu trong tổ hợp của Phượng Hoàng gia tộc, chuyên bán các loại vật trang sức ma pháp thuộc đẳng cấp khác nhau. Chỉ thấy người chen chúc nhau là biết sinh ý nơi này tốt phi thường.
“Nha đầu này không biết giờ đang làm gì nhỉ? Có nhớ đến ta chăng?” Long Nhất không khỏi nghĩ ngợi. Trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy anh khí của Ngu Phượng, thêm vào đó là hỏa hồng giáp bao bọc chặt lấy thân hình bốc lửa của nàng, tạo nên một nhiệt lực tỏa ra khắp xung quanh, nàng đi đến đâu cũng thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn.
Những điều ấy cứ dần dần hiện về, Long Nhất không khỏi khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, Long Nhất chợt trông thấy hai thân ảnh quen thuộc. Một nàng mặc y phục tế tự khiết bạch mang mạng che mặt, một nữ hài thanh tú mặc y phục màu xanh lục của thị nữ. Họ chính là Nạp Lan Như Nguyệt và thị nữ Tiểu Thúy.