Long Nhất lên đường, dẫn theo Man Ngưu, Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi.
Lộ Thiến Á dựa sát vào Tinh Linh Nữ Vương, đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn theo bóng ảnh của đám người Long Nhất xa dần, trong lòng có cảm giác trống rỗng. Chàng lại một lần nữa mang con tim của bản thân đi mất rồi.
“Nương thân, con với chàng tới bao giờ mới có thể gặp lại.” Lộ Thiến Á lẩm bẩm.
“Hài tử ngốc à, mau thôi, có nhớ Long Nhất đã từng nói qua, li biệt chính là vì sự trùng phùng tốt đẹp hơn, nếu con muốn sớm ngày gặp lại y thì cố gắng học hết mọi điều, đến lúc đó nương thân sẽ cho phép con rời khỏi Tinh Linh sâm lâm.” Tinh Linh Nữ Vương đau lòng vuốt ve mái tóc của con gái, thật cả đời này mắc nợ tên hỗn tiểu tử này rồi, ài.
“Vâng.” Lộ Thiến Á gắng gượng gật đầu.
Ny Tạp đứng ở đằng sau họ lại có một nỗi niềm tâm tư khác. Nàng siết chặt tinh linh cung trong tay, trái tim thiếu nữ run run rẩy rẩy không ngừng, ngũ vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng lẫn lộn, cũng không biết bản thân rốt cuộc là làm sao vậy? Long Nhất đến đây đã mấy ngày, trừ những khi gặp mặt thì xung đột ra thì nàng chẳng hề nói với hắn một lời nào.
“Đừng có vọng tưởng nữa, an tâm thực hiện bổn phận của mình đi.” Ny Tạp trong lòng thầm nhắc nhở mình, có chút tự trào và chua chát.
Rất lâu sau, sau khi thân ảnh của đoàn người Long Nhất đã biến mất một đoạn thời gian, Tinh Linh Nữ Vương mới lĩnh chúng nhân quay trở về. Long Nhất trong con tim của bà càng lúc càng giống một câu đố, mỗi một khi bà tưởng bản thân đã hiểu rõ hắn ta, liền lại hãm nhập vào trạng thái không xác định được. Cảnh tượng kỳ lạ do bộ kiếm pháp hắn múa trong mưa tạo ra, dạng năng lực cảm nhiễm quỷ dị đó thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
oOo
Mấy ngày đi đường gấp rút, đoàn người của Long Nhất rất nhanh đã đến ngoại thành của Mễ Á công quốc.
“Nhị ca, chúng ta đi thẳng luôn về Đằng Long thành hay là ở đây nghỉ ngơi một đêm?” Tây Môn Vô Hận hưng phấn hỏi.
Long Nhất hơi khựng lại, bước chân bắt đầu chậm lại. Đến lúc này hắn có lẽ cũng nên nói quyết định của mình cho bọn họ rồi.
Long Nhất dừng chân, quay lại nhìn Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi.
“Long Nhất, chàng có lời muốn nói sao? Thiếp có cảm giác hình như không phải là chuyện tốt lành gì.” Long Linh Nhi nhìn thấy biểu tình của Long Nhất, bất an cất tiếng.
“Ừm…, cái này, ta nghĩ hay là các nàng ở lại Mễ Á thánh ma học viện có lẽ tốt hơn, bởi vì…” Long Nhất trầm ngâm một lúc rồi mới nói, chỉ là chưa nói hết đã bị Long Linh Nhi cắt ngang.
“Không được, chàng đã đáp ứng chúng ta cùng nhau quay về, làm sao lại bỏ hai người bọn thiếp ở lại nơi này mà không quản?” Long Linh Nhi bất mãn cáu kỉnh nói.
“Đúng đó, nhị ca, rốt cuộc là có vấn đề gì?” Tây Môn Vô Hận nghi hoặc cất tiếng hỏi.
“Hiện tại cục thế bất ổn, các người quay về cũng không có lợi, tính ra ở lại Thánh Ma học viện thì an toàn hơn cả.” Long Nhất đáp.
“Mượn cớ, lừa ai chứ. Cục thế của đại lục dù có bất ổn hơn nữa, thì trong ngày một ngày hai cũng không thể ảnh hưởng đến Đằng Long thành, hơn nữa Cuồng Long đế quốc của chúng ta cũng đã liên minh với Nạp Lan đế quốc rồi, Ngạo Nguyệt đế quốc bọn chúng làm sao là đối thủ của bọn ta cho được?” Long Linh Nhi tức tối thở không ra hơi nói.
Long Nhất cười khổ hai tiếng, dù cho Thương Lan đại lục có phát sinh chiến tranh toàn diện, thì ngày một ngày hai cũng không thể lan tới Đằng Long Thành, trung tâm của Cuồng Long đế quốc, nhưng vấn đề là hiện tại cục thế của bản thân Cuồng Long đế quốc đã bất ổn.
“Đừng quá ngây thơ nữa, hai nước chỉ vì lợi ích mới liên hợp lại, chỉ cần Ngạo Nguyệt đế quốc phân hóa tan rã, thì cái loại quan hệ chính trị vì lợi ích trước mắt căn bản không kham nổi một kích.” Long Nhất cất tiếng đáp.
“Mặc kệ, dù sao thì bọn thiếp cũng muốn quay về, chàng không dẫn bọn thiếp về thì bọn thiếp không biết tự mình trở về sao? Chẳng lẽ thiếp trở về nhà mà chàng cũng đòi quản.” Long Linh Nhi giận dỗi dậm chân quay lưng lại theo kiểu của một tiểu thư. Kì thật trong lòng nàng chỉ là không muốn li khai Long Nhất mà thôi, nếu như Long Nhất lưu lại, nàng tất nhiên sẽ không chọn quay về.
Long Nhất xoa xoa hyệt thái dương rồi nói: “Được rồi, hiện tại không nên tranh cãi nữa, trước tiên hãy trở về túc xá rồi nói tiếp.”
Đoàn người vừa mới tới cổng của Thánh Ma học viện thì có hai nam nhân bình phàm từ hai hướng khác nhau tiến lại phía họ. Hai người này xem ra không phải cùng một phe, nhưng dường như cả hai đều biết nhau.
Hai người thì một người tiến về hướng Tây Môn Vô Hận, một người thì tiến về phía Long Linh Nhi. Người tiến về phía Long Linh Nhi thì quay lưng lại với Long Nhất rồi làm mấy động tác thủ thế gì đó, Long Linh Nhi sắc mặt tức thì biến đổi, nhìn sang Long Nhất rồi đi theo nam nhân kia đi sang một bên.
Người trung niên nam nhân tiến về phía Tây Môn Vô Hận đến trước mặt Long Nhất thì trực tiếp khoa tay thực hiện một thủ thế của Tây Môn gia tộc, rõ là cũng đã biết được thân phận của Long Nhất. Ông ta lấy từ trong ống tay áo một phong mật thư đưa cho Tây Môn Vô Hận, nói: “Đây là mật thư của gia chủ gửi cho tiểu thư.” Nói xong liền quay người biến mất trong đám người xung quanh.
Long Nhất tựa như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn sang phía Long Linh Nhi. Nam nhân nọ sau khi giao cho nàng một phong thư cũng đã đi mất. Long Linh Nhi mở bức thư ra, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, hồng quang trong tay lóe lên, mật thư liền hoá thành tro bụi.
Tây Môn Vô Hận cũng mở phong thư ra, sắc mặt cũng đại biến.
“Chuyện gì vậy? Tiểu muội.” Long Nhất quan tâm hỏi.
“Lần này huynh mãn ý rồi, tự mình xem đi.” Tây Môn Vô Hận buồn bực đưa mật thư cho Long Nhất xem.
Long Nhất mở thư ra xem, bên trong quả nhiên là bút tích của lão đầu tử, bên trong nói tuyệt không cho phép Tây Môn Vô Hận trở về, nếu không sẽ xử trí theo gia pháp.
Long Linh Nhi chạy sang bên này, phùng mang trợn mắt nói với Long Nhất: “Xú Long Nhất, phải chăng là chàng giở trò quỷ, phụ hoàng của thiếp phái người tới báo không cho phép thiếp quay về.”
Long Nhất ngẩn ra. Long Chiến với Tây Môn Nộ cũng đúng là phối hợp chặt chẽ đó chứ, xem ra cục thế của Đằng Long Thành đúng là quá bất ổn rồi.
Long Nhất nhéo nhéo vào má của Long Linh Nhi, cười đáp: “Sao lại hoài nghi ta chứ? Đúng là quá oan uổng rồi. Đừng giận nữa, trông nàng chẳng khác gì con cóc cả, xấu chết mất.”
“Xấu thì xấu, dù sao chàng cũng không muốn thấy thiếp.” Long Linh Nhi đẩy tay của Long Nhất sang một bên, giận dỗi đáp.
“Sao lại thế được chứ? Ta hận không được đem nàng theo bên cạnh nữa là, chỉ là lần này nàng nghe theo lời ta có được hay không?” Long Nhất nắm lấy tay của Long Linh Nhi rồi nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Long Linh Nhi ngẩng đầu lên, phức tạp khó phân nhìn chằm chằm Long Nhất một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu, nhưng nàng lại giận dỗi không chịu nói chuyện với Long Nhất một lời nào nữa, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Long Nhất tiễn hai nữ nhân về túc xá, Long Linh Nhi đầu cũng không quay trở lại lao thẳng lên lầu, Tây Môn Vô Hận lại lưỡng lự nhìn Long Nhất, đột nhiên nói khẽ: “Nhị ca, muội có lời muốn nói với huynh.”
Long Nhất gật gật đầu, dặn dò Man Ngưu đứng lại đó đợi, sau đó dẫn Tây Môn Vô Hận đến một góc khuất kín đáo.
“Nhị ca, huynh hãy nói thật với muội, gia tộc của chúng ta phải chăng là muốn mưu quyền soán vị, thực sự là muốn tranh đấu với hoàng đế sao?” Tây Môn Vô Hận có chút lo sợ nhìn Long Nhất, thực sự hy vọng hắn lắc đầu phủ nhận phỏng đoán của mình.
Long Nhất ngẩn người, vỗ vỗ lên đầu Tây Môn Vô Hận, đáp: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm.”
“Nếu như chuyện này là thật, thì chúng ta phải làm sao? Linh Nhi phải làm sao đây?” Tây Môn Vô Hận túm lấy tay áo của Long Nhất, bất an hỏi.
“Tới lúc đó sẽ có phương pháp giải quyết thôi, đừng có hồ tư loạn tưởng nữa.” Long Nhất an ủi, hiện tại đối với chuyện nội loạn trong Cuồng Long đế quốc, những người có ý đều có thể nhìn ra. Tây Môn Nộ cũng đã tính toán nhân cơ hội này mà đứng lên, hiện tại hai bên chỉ duy trì một loại cân bằng vi diệu, một khi một bên có dị động, bên kia sẽ lập tức phát động toàn thân.
“Nhị ca, muội có hồ tư loạn tưởng hay không thì trong lòng huynh cũng rõ, muội có thể nhìn ra thì Linh Nhi cũng có thể nhìn ra, nhưng nàng ta lại cố giả vờ như không biết, chỉ là không muốn đối diện với hiện thực. Kì thật trong lòng nàng ta rất đau khổ.” Tây Môn Vô Hận u buồn nói.
Long Nhất khẽ thở dài một tiếng, hắn làm sao mà không biết chuyện này chứ? Hắn đáp: “Được rồi, muội lên lầu đi, nhớ thường xuyên nói chuyện với Linh Nhi.”
Long Nhất dẫn Man Ngưu trở về túc xá của mình, hắn muốn Man Ngưu ngủ lại ở phòng của mình, còn hắn thì ngủ ở phòng của Phong Linh.