Trên tuyến phòng ngự của Á Đặc tư an na, ánh mặt trời vô tình thiêu đốt, đem cả một thảo nguyên đầy cỏ xanh đốt cho héo úa, ngay cả không khí phảng phát như cũng bị thiêu cháy vậy.
Nhiệt độ lên cao cỡ này ở Thương Lan Đại lục cực kỳ hiếm thấy, từ trong lịch sử coi lại cũng chỉ thấy qua có 2, 3 lần, ban ngày nhiệt độ có thể lên tới 53 độ, khiến cho con người cùng một số động vật coi đây là cực hạn rồi.
Mà trong giờ phút này, tuyến phòng ngự dài mấy trăm dặm của Á Đặc tư An na đang trong cảnh khói lửa mù trời, khắp thiên địa tràn ngập tiếng gọi ầm ỉ rung trời, phóng mắt nhìn quanh đều tràn ngập màu máu đỏ tươi.
Địa ngục, đây chính là một địa ngục thiêu đốt, nhân mạng lúc này không bằng cỏ rác, tấn công rồi là tấn công, mấy trăm vạn binh lính tụ lại một chỗ, dưới chân bọn họ chính là thi thể của địch nhân hoặc chính là đồng bọn của họ.
Ma pháp gào thét, đấu khí bay tán loạn, một lần rồi lại một lần trên mặt đất của song phương lại xuất hiện những luồng ánh sáng đỏ như máu, máu tươi tràn ngập, tàn chi đầy đất, lúc này nó chính là những luồng ánh sáng của tử vong.
Tây Môn Vô Hận lau vội mồ hôi trên trán, khuôn mặt ngọc trở nên tái nhợt, mấy ngày nay dù nàng đã trải qua không ít chiến dịch lớn nhỏ, nhưng chưa hế thấy cảnh tượng khổng lồ mà tàn liệt như thế này, nàng căn bản chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể lao vội đến thương bệnh doanh rồi liên tiếp phóng ra trì dũ thuật, mỗi lần nghe một tiếng kêu rên thảm thiết, nhìn lại là một tính mạng đã mất đi.
Rốt cuộc, Tây Môn Vô Hận sau khi phóng ra một cái trì dũ thuật thì thân thể không chịu đựng nổi mà không ngừng run rẩy, tinh thần lực trong người đã tiêu hao đến mức hầu như không còn, ngay cả nhìn thấy vật gì cũng sinh ra hiện tượng trọng điệp (ND: Trong điệp là khi bị hoa mắt, nhìn một hóa hai hoặc nhìn vật xuất hiện thêm mộtcái bóng. Những ai ngày xưa coi tivi thấy hiện tượng “Bóng ma” thì sẽ hiểu rõ )
-“Tiểu thư, người không thể tiếp tục nữa”- một tên kỵ sỹ trong huyết sắc kỵ binh đoàn vẫn đi theo Tây Môn Vô Hận lo lắng khuyên bảo.
Tây Môn Vô Hận gật gật đầu, nàng biết chính mình đã đến cực hạn rồi.
-“Tế tự, tế tự ở đâu, mau cứu tướng quân của chúng ta”- Chính lúc này, từ cửa thương binh doanh truyền đến một trận ầm ĩ, vài tên binh lính toàn thân đầy máu đang cáng một gã Thiên nhân trưởng lao đến, hung thần ác sát hô lên.
Những binh lính này vừa nhìn đều biết là của Vô Song doanh, sát khí tỏa ra từ xa đã khiến người ta kinh ngạc, gã bị thương nặng kia cũng chính là một gã thiên nhân trưởng trong Vô Song doanh, dũng mãnh hơn người, giết địch vô số, nhân nghĩa liều mạng cứu đồng đội, lúc này ngực hắn cắm ba mũi tên ma pháp, phiến kim loại bảo hộ bụng cũng bị thổi bay, một bộ đồ lòng lồ lộ ra ngoài, thật là kinh khủng.
Bị thưong nặng như thế, nếu tế tự không đạt tới Đại ma pháp sư thì không thể chữa nổi. Vốn thương binh doanh vốn có 3 tế tự đạt tới mức đại ma pháp sư, nhưng hai gã kia cũng đã vô lực mà tiến vào minh tưởng, ở đây chỉ còn có Tây Môn Vô Hận là có năng lực nhưng tinh thần nàng hiện tại đã bạc nhược vô cùng.
-“Tiểu thư, mau cứu tướng quân”- mấy tên binh lính thấy được Tây Môn Vô Hận tựa như thấy được cứu tinh liền khiêng tên Thiên nhân trưởng tới rồi quỳ trên mặt đất cầu xin.
Tây Môn Vô Hận nhẹ nhàng thở dài, người trong Vô Song doanh nàng không thể không cứu, nàng cắn chặt răng, nắm chặt pháp trượng trong tay rồi giơ lên, tụ tập chút tinh thần lực cuối cùng từ giữa đôi mày ngài.
-“Tiểu thư….”- gã hộ về phía sau há mồm kêu lên, nhưng Tây Môn Vô Hận đã bắt đầu ngâm lên một tràng chú ngữ.
Những tên lính kia giờ mới phát hiện sắc mặt tái nhợt của Tây Môn Vô Hận , trên trán nàng giờ mồ hôi đã trải khắp, trong lòng không khỏi vạn phần cảm kích.
Ngay khi một đạo ánh sáng trắng sữa nhu hòa chiếu lên trên người tên Thiên phu trưởng đang bị thương, thì trong ý thức hải của Tây Môn Vô Hận trở nên trống rỗng, mềm người ngã về phía sau, nhưng trên mặt nàng mang theo một tia mỉm cười ấm áp, cũng không nghĩ nhiều, nàng vốn không những tìm được cách để góp phần giúp Long Nhất, mà còn tìm được giá trị của bản thân, nhìn đám binh lính vì nàng mà được cứu, cái loại cảm giác thỏa mãn này thật khó có thể dùng ngôn ngữ bình thường để biểu đạt.
Mặt trời khốc liệt cũng dần hạ, Bắc Đường Vũ một thân áo bào đứng phía trên sườn núi, hai tay chắp sau lưng mỉm cười nhìn kế sách tấn công liên tục mấy ngày của mình, mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng những đầu ngón tay đang động đậy sau lưng nàng lại tiết lộ tâm cảnh bây giờ của nàng.
-“Hữu tam quân dâng lên, tả tam quân tiếp ứng trung quân lui về, ma pháp sư quân đoàn dùng ma pháp công kích”- Bắc Đường Vũ lạnh lùng ra lệnh, truyền lệnh binh sớm chờ đợi bên người nàng lập tức huy vũ lệnh kỳ phát ra mệnh lệnh.
Nhìn xuống một bãi chiến trường đẫm mau, khóe miệng Bắc Đường Vũ từ từ nhếch lên một chút, thương vong thật sự quá lớn, tuyến phòng ngự thứ ba của Á Đặc tư An na quả thật là chắc chắn.
Thời gian trôi qua theo từng tiếng hô hãm trận, ánh mặt trời đã từ từ chìm vào sau Hoành đoạn sơn mạch, chỉ là ngọn lửa chiến tranh vẫn đang bừng bừng.
Cứ luân phiên tấn công như vậy làm cho bọn binh lính mệt mỏi cực độ, đồng bọn phía trước vừa tiến lên giết chóc, những kẻ vừa lùi về sau lập tức ăn vội vàng miếng lương khô uống chút nước rồi ôm vũ khí chìm vào giấc ngủ, sau đó đang ngủ bị đánh thức dậy, chỉnh sửa lại đội hình rồi tiến lên thay cho quân đội phía trước.
Bắc Đường Vũ nhìn ma pháp phóng ra đủ màu sắc tung bay giữa bầu trời đêm, hàm răng lúc nghiến chặt lúc mở ra, trong lòng lẩm bẩm nói: “- Chẵng lẽ còn chưa thành công sao? Binh lính không chịu nổi bao lâu nữa rồi, cứ như vậy không sớm thì muộn sẽ lâm vào cảnh bại trận”
Mà lúc này Kỳ Nã tướng quân thống lĩnh tuyến phòng ngự của Á Đặc tư An na cũng đang bất an, Bắc Đường Vũ dụng binh luôn xảo trá biến hóa, lần này tại sao lại như tên mãng phu dùng tất cả binh lực mãnh liệt tấn công đạo phòng ngự thứ 3 chứ? Mặc dù Ngạo Nguyệt đế quốc tử thương thảm trọng, nhưng liên quân hai nước cũng chưa đến nỗi quá tổn thất, chỉ cần bọn họ kiên trì cỡ hai ngày, hắn cam đoan liên quân hai nước nhất định sẽ lui binh. Nhưng Kỳ Nã tướng quân thân là thống lĩnh của tuyến phòng ngự cuối cùng của Ngạo Nguyệt đế quốc tự nhiên không phải là kẻ ngốc, mơ hồ nhận ra có điểm bất thường, nhưng vắt hết óc ra cũng không nghĩ được điểm bất thường ở chỗ nào.
-“Kì Nã Tướng quân, có lẽ thật sự cũng chẳng phải âm mưu gì, Bắc Đường Vũ là loại nữ nhân nóng nảy, hôm nay Nạp Lan Đế quốc lòng quân chia hai, nàng không có thời gian để chấn chỉnh, cho nên mới xuất động tất cả binh lực phát động công kích mãnh liệt”- một vị mưu sĩ thủ hạ của Kì Nã Tướng quân nói, mấy ngày nay bọn họ một mực thảo luận rốt cuộc Bắc Đường Vũ có âm mưu gì, tuy nhiên thảo luận hoài mà vẫn không phát hiện ra gì cả.
-“Thuộc hạ cũng đồng ý, thế cục của chúng ta hôm nay chỉ có thể binh đến tướng ngăn, nước lên thì đắp đê, chỉ cần trụ lại một lúc, nguy cơ của Ngạo Nguyệt đế quốc chúng ta sẽ qua đi”- một vị mưu sĩ khác nói.
Kì Nã Tướng quân gật gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều hoài nghi, nhưng hắn lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ phải tiếp tục trì hoãn.
Một chỗ sâu hơn 10 thước dưới tuyến phòng ngự của Á Đặc tư An na, một đoàn người nhỏ gầy, mỏ nhọn tai khỉ, có lỗ tai dài đặc trương của địa tinh tinh đang cực lực đào địa đạo, vốn dựa theo tốc độ của bọn họ thì đã sớm hoàn thành, nhưng không ngờ phía dưới tuyến phòng ngự của Á Đặc tư An na lại chính là thạch nham cứng rắn vô cùng.
-“Mấy đứa này, lập tức làm nhanh lên, tăng tốc lên, không được làm lỡ đại sự của Hỏa thần sử”- Một gã địa tinh tộc trẻ tuổi là địa tinh tộc trưởng quay sang kêu to, trên người hắn vẫn mang một thân trang sức quý trọng như xưa, còn bọn tộc nhân quần áo lam lũ kia hầu như cũng không khác xưa là mấy.
Bên ngoài địa đạo, Nam Cung Nỗ đang lo lắng nhìn sắc trời, cái đám địa tinh tộc đáng chết này tốc độ quá chậm, tối nay nếu không thể từ phía sau tập kích tuyến phòng ngự Á Đặc tư An na, đợi đến khi trời sáng, chưa nói đến việc bên kia Bắc Đường Vũ có thể trụ lại hay không, chỉ nhìn sơ cũng biết được số huynh đệ tổn thất không biết bao nhiêu rồi.
Mặc dù nóng vội, nhưng Nam Cung Nỗ không còn là một tiểu hài tử mau xúc động như xưa, hôm nay hắn rốt cuộc đã hiểu được tâm cơ của một người làm tướng quân ra làm sao rồi, mặt hắn trầm như nước, một lớp râu non mọc quanh khóe miệng cùng ánh mắt thâm trầm của hắn hình thành một sự đối lập mãnh liệt.
-“Bẩm Tướng quân, thông rồi, tầng thạch nham cuối cùng đã bị xuyên qua rồi, địa tinh tộc trưởng đảm bảo có thể trực tiếp vòng ra phía sau Á Đặc tư An na”- một binh lính toàn thân bám đầy đất cát từ trong chui ra, thanh âm tuy cố gắng nhưng cũng không áp chế nổi tâm tình hưng phấn.
Đôi mắt đen của Nam Cung Nỗ bừng sáng, hưng phấn qua đi thì ánh mắt bắn ra sát khí, tối nay, hắn bắt Á Đặc tư An na của Ngạo Nguyệt đế quốc vì tất cả những huynh đệ tướng sĩ vì nó mà bỏ mạng sa trường phải thường mệnh.
Bóng đêm thâm trầm, không một vì sao, công kích mãnh liệt vẫn không đình chỉ như cũ, Bắc Đường Vũ đã bảo trì tư thế này một ngày một đêm rồi, hai bàn tay đặt sau lưng nàng vẫn nắm chặt, ánh mắt đầy tơ máu vẫn lấp lánh hung quanh nhìn thẳng về phía trước.
Bỗng nhiên, trên bầu trời đêm bỗng xẹt lên mấy đạo lưu quang, như lưu tinh chiếu sáng trời cao.
Thành công rồi! Đôi mắt Bắc Đường Vũ lập tức trở nên sáng rực, khẽ kêu một tiếng:
-“Toàn quân thẳng tiến về phía trước, tả tam quân thẳng hướng từ nam đến bắc, Hữu tam quân thẳng hướng tây bắc, trung quân tiếp tục công kích”.
Mà lúc này phía sau tuyến phòng ngự Á Đặc tư An na đã trở thành một mảnh hỗn loạn, bởi vì Bắc Đường Vũ nhằm thẳng trung lộ công kích mãnh liệt, Ngạo Nguyệt đế quốc phải đem phần lớn binh lực điều đến tuyến phòng ngự trung lộ, vì vậy tuyến phòng ngự Nam Bắc, Tây Bắc hai hướng này coi như bỏ không.
Một mảng mây đỏ quỷ dị từ phía sau tuyến phòng ngự Á Đặc tư An na xuất hiện, một tiếng nổ rung trời lệch đất gầm lên, đem toàn binh lính của Ngạo Nguyệt đế quốc đang nghỉ ngơi ở phía sau giật mình tỉnh lại, tưởng rằng kỵ binh tiếp viện đã tới nên cũng không quá để ý, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ánh lửa hồng cùng những mũi cương thiết đã vọt tới trước mắt, kị quang thương lấp lánh hàn quang chớp lên liên tục, mấy ngàn người trong chơp mắt đã biến thành đống thịt.
-“Địch tập, địch tập…..”- Có những kẻ tuyệt vọng kêu to, nhưng phía sau Ngạo Nguyệt đế quốc đã loạn thành một đống, xung quanh doanh trại lửa đã bốc cao, nhiều kẻ đang cố gắng dập lửa gặp huyết sắc kỵ binh nhanh chóng đánh sâu vào khiến chúng hồn bay phách lạc.
Kì Nã Tướng quân bối rối từ trong doanh trướng đi ra, nhìn về phía chân trời đang nổi lên một đám mây đỏ, trong lòng chợt lạnh, hắn không phải không nghĩ đến đối phương sẽ đào địa đạo xông tới, nhưng dưới đất của tuyến phòng ngự Á Đặc tư An na này có thạch nham cứng như sắt đã khiến hắn tự tin vạn phần, nhưng lúc này tự tin của hắn dĩ nhiên đã biến thàn tuyệt vọng, hết thảy đều xong rồi .