Hai người mặc lại y phục rồi nhảy ra khỏi hắc liên. Chỉ thấy cánh tay thanh tú của Lãnh U U phất lên, hắc sắc liên hoa không lồ thình lình toàn bộ chuyển động, hoán thành một dải khói đen chui vào tâm mi Lãnh U U, thành đoá liên hoa nho nhỏ ẩn hiện tại đó.
Cách thu hồi giống với huyết sắc khô lâu, chỉ bất quá một cái tại tâm thủ một cái ở tâm mi, hơn nữa liên hoa so với khô lâu hấp dẫn hơn.
Đến bên hàn đàm, Long Nhất cũng thu hồi mười tám siêu cấp khô lâu và Cuồng Lôi thú vào hắc ám thứ nguyên không gian, ôm lấy Lãnh U U sau đó nhảy xuống hàn đàm. Tuy nhiều hơn một người, nhưng do khi nhảy xuống áp lực của nuớc đã xuống thấp, do đó nội lực hao tổn không nhiều, chỉ là phải miễn cưỡng thêm một chút.
Do đã quen nên có thể dễ dàng hình thành một cái tinh thần thông đạo, hai người lén lút tiến vào mật động. Lãnh U U kinh ngạc tán dương không ngừng. Quỷ phủ thần công này là cái mật động tuyệt không phải năng lực con người có thể làm ra.
Long Nhất dẫn Lãnh U U đến đại sảnh, cái truyền tống ma pháp trận đó vẫn yên lặng phát tán ánh sáng u lam. Lãnh U U nhìn thẳng vào hình hắc y điêu trên vách tường, kích động tiến tới vài bước, sau đó cung kính quỳ xuống đất.
– Hắc Ám chi thần tại thượng, trong sự thành tín, tín đồ của người cầu nguyện đến người, thỉnh người tha thức cho chúng con đã quấy nhiễu!
Lãnh U U quỳ trên đất lầm bầm cầu nguyện.
Long Nhất bây giờ đột ngột đại ngộ. Thật đáng hổ thẹn, không ngờ đây lại là Hắc ám chi thần đỉnh đỉnh đại danh. Thật sự nhìn không ra bộ dạng gì. Không lạ chỉ ở dưới đất mới có thể hoạt động. Nhìn người của Quang Minh giáo hội cung phụng Quang Minh chi thần, cũng cùng một bộ dạng như thế này.
– U U, ý tứ rất hay, chúng ta nhanh đi ra thôi!
Long Nhất cười nói.
Lãnh U U quay đầu lại trừng mắt nhìn Long Nhất, nhanh chóng hướng về điêu hình của Hắc ám chi thần bồi tội. Điều này làm Long Nhất vừa bực vừa buồn cười. Dường như quá trình tẩy não của tôn giáo này hoàn thành rất tốt.
Lúc này, sau khi Lãnh U U chiếu theo lễ tiết Hắc Ám Giáo hội tham bái Hắc Ám chi thần, liền đứng dậy đi về hướng Long Nhất.
Cuối cùng có thể đi ra, trong lòng Long Nhất không khỏi có chút kích động. Hắn rút cây pháp trượng ra cầm trong tay, kéo Lãnh U U tới đứng vào truyền tống ma pháp trận.
Bất chấp lam quang dày đặc, Long Nhất chỉ cảm giác dày đặc không gian bị vặn vẹo, sau đó tất cả chìm vào trong một màn bóng tối.
o0o
Tại Di Thất Chi Thành.
Cáp Lôi và Man Ngưu toàn thân đầy vết thương tạo thành một bức tường thịt đứng chắn một góc, điên cuồng chém giết số khô lâu và cương thi vô tận ở phía trước. Lộ Thiến Á ở phía sau bọn họ gần như kiệt lực. Tinh linh chi cung trong tay run rẩy. Mỗi một Tinh linh chi tiễn màu xanh lục bắn ra đều xuyên qua khô lâu và cương thi. Lam Thiên, khắc tinh của Vong linh hệ, sắc mặt nhợt nhạt dựa vào tường. Sau nửa ngày phóng xuất Thánh quang Tịnh Hoá thuật để huỷ diệt của một đống lớn cô lâu, ma lực của hắn đã tiêu hao đến cực hạn.
Nhưng là đại quân vong linh thật sự quá nhiều, gần như giết hoài không hết. Vừa chém xong một nhóm thì có một nhóm vong linh khác tiến lên, làm bức tường chắn bằng thịt của Man Ngưu và Cáp Lôi nhanh chóng yếu đi không còn chống đỡ nổi. Tiên huyết chảy nhiều đi làm tốc độ công kích của bọn họ càng chậm lại. Ánh mắt họ cũng bắt đầu mơ hồ.
Bất ngờ một cây búa xuyên qua bóng cây lang nha bổng đang được Man Ngưu vũ lộng, đập vào vai của hắn. Man Ngưu điên cuồng hét lên một tiếng biến ngay khô lâu ở phía trước thành bụi phấn. Sự đau đớn đã kích phát cuồng tính của hắn. Mắt hắn đỏ ngầu, một cây lang nha bổng đại sát tứ phương. Tuy nhiên, đấu khí màu lam trên cự kiếm của Cáp Lôi đã bị nhạt dần. Lồng ngực của hắn vừa bị cương thi mở toạc ra một đường dài.
Cả bốn người đều đã tuyệt vọng. Bọn họ chắc sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt và vì thế chẳng bao lâu nữa, có thể trở thành thành viên trong đại quân vong linh này.
Lộ Thiến Á hổn hển ngồi bệt xuống. Tay nàng liên tục giương cung, giờ đã không thể nhấc lên được nữa. Nàng tuyệt vọng nhìn lên trời, nhớ đến Long Nhất và Lãnh U U. Nàng đang thống trách bản thân. Nếu không vì cứu mình, Lãnh U U sẽ không rơi xuống vết nứt không gian và Long Nhất cũng không phải nhảy xuống để cứu Lãnh U U. Nàng cho rằng tất cả đều là lỗi của nàng. Mĩ mục của Lộ Thiến Á ậng ậng nước.
Vào lúc này, Lộ Thiến Á đột nhiên phát hiện trên trời xuất hiện một đạo quang mang u lam, không gian bắt đầu vặn vẹo kỳ dị. Nàng nghĩ vì nước mắt mà nhìn nhầm nên chớp chớp mắt, nhìn lại trời cao. Nàng thấy trên trời vô thanh vô tức mở ra một vết nứt, hai nhân ảnh từ bên trong nhảy xuống.
– Long Nhất! là Long Nhất và U U tỷ! Bọn họ đã trở về!
Lộ Thiến Á vui mừng điên cuồng gào lên.
Cáp Lôi và Man Ngưu gần như đã buông xuôi, nghe nói Long Nhất trở lại, lập tức từ trong tuyệt vọng lại nỗ lực lên, lại hưng phấn như trước. Trong lòng bọn họ có một niềm tin chắc chắn là Long Nhất đã trở lại thì họ sẽ được cứu. Long Nhất tự nhiên đã là lãnh tụ tinh thần của bọn họ.
Long Nhất cảm giác thân thể bất ngờ rơi xuống, liền vận chuyển nội lực, ôm lấy Lãnh U U bay trên không trung. Nhìn thấy Man Ngưu và Cáp Lôi bọn họ bị tập đoàn vong linh tấn công đến không còn đường thoát thân, hắn muốn lao ngay xuống đất. Một tiếng gầm hùng hồn vang lên tạo ra những sóng âm tròn, một hàng vong linh ở phía trước đổ sập xuống như bị chặt. Đó có thể là Sư Tử Hống của Thiếu Lâm chính tông, chính khí tràn đầy, để đối phó với loại vong linh này vô cùng thích hợp.
Long Nhất tiến nhập vào tầng thứ hai Ngạo Thiên Quyết, công lực thì tầng thứ nhâấ không thể so được. Sóng âm Sư Tử Hồng của hắn lan đến nơi nào thì vong linh ở chỗ đó không dám tiến một bước.
Long Nhất giúp Cáp Lôi và Man Ngưu cầm máu. Thực ra hắn có thể dùng Quang hệ ma pháp trực tiếp khôi phục lại ngoại thương của bọn họ, nhưng hắn vẫn có chút nghi kỵ Cáp Lôi và Lam Thiên. Sau khi làm xong, chỉ có Lam Thiên phục hồi sau khi được hắn trợ giúp.
Lộ Thiến Á si dại nhìn vào Long Nhất, trong đầu đột nhiên trống rỗng. Hạnh phúc trở lại quá bất ngờ làm nàng không có phản ứng gì.
Nhìn thấy sắc mặt tiểu tinh linh trắng bệch, lòng Long Nhất đau nhói. Hắn bước tới hai bước, ôm Lộ Thiến Á vào lòng, một tay đặt trên bối tâm của nàng truyền nội lực vào.
– Long Nhất, thiếp không phải nằm mơ chứ? Có thực là chàng không?
Lộ Thiến Á lẩm bẩm nói. Mùi hương quen thuộc bao quanh nàng khiến nàng vô cùng an tâm.
– Là ta mà! Ta đã trở về!
Long Nhất ôn nhu nói, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng.
Cảm thấy nhột nhạt trên trán, Lộ Thiến Á mới bắt đầu tin đó không phải là ảo giác. Nàng rút vào lòng của Long Nhất lẩm bẩm nói:
– Chàng đã trở lại, hay quá!
Long Nhất ôn nhu nhìn tiểu tinh linh đang ngủ trong lòng mình, như tình vạn thiên trong tim. Cuối cùng mình đã trở lại đúng lúc, bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Lãnh U U cười mỉm đứng ở bên nhìn Long Nhất. Nhãn thần có chút phức tạp nhưng sau đó cảm thấy thanh thản. Mặt nàng rất đẹp khi tiến nhập truyền tống ma pháp trận, nhưng sau khi quay lại thì trở lại bộ dạng bình thường như trước. Nếu không thì nhãn châu của bọn Cáp Lôi sẽ rơi xuống đất mất.
Long Nhất ngẩng đầu lên, tình cờ đối diện với thần tình thanh thản của Lãnh U U, tâm tình dào dạt. Hai người nhìn nhau mỉm cười.