Quả thật vô luận là diện mạo hay ngoại hình của Phượng Hoàng gia chủ đều rất đẹp, nếu không phải dáng vẻ nghiêm túc cùng khí chất lạnh lùng, tin tưởng rằng đó tuyệt đối trở thành vưu vật trong mắt nam nhân, khiến cho mọi người điên đảo.
Lúc này Phượng Hoàng gia chủ ngơ ngác nhìn vào hình ảnh của mình trong ma pháp kính, ánh mắt có chút hài lòng, kiêu ngạo nhưng cũng không che dấu được vẻ cô đơn lạc lõng.
Đột nhiên Phượng Hoàng gia chủ đưa bàn tay ngọc tới đai lưng bên hông, nhẹ nhàng kéo ra, hai vạt áo được mở ra hai bên, thân thể thành thục tuyệt mỹ của Phượng Hoàng gia chủ liền hiện lên trong ma pháp kính. Một cơ thể với làn da trắng mịn thoáng hiện ra, nói về sự mềm mại, quyến rũ tuyệt không thua gì Ngu Phượng. Đôi ngọc nhũ dứng đứng không chút tì vết, trên đó là hai nhũ châu đỏ hồng, cho dù có là thánh nhân cũng không thể rời ánh mắt khỏi đó. Thân hình thon thả không chút mỡ thừa, đơn giản là không thể tin được lại có người đã sinh nở một lần mà lại có eo nhỏ như thế. Xuống dưới eo là một vùng đất cây cối tươi tốt, phát triển rậm rạp như tô điểm thêm khiến cho Phượng Hoàng gia chủ thể hiện được sự quyến rũ mê người, đủ khiến cho nam nhân thiên hạ trở nên điên cuồng.
Thật lâu sau, Phượng Hoàng gia chủ khẽ thở dài, vẻ mặt khôi phục lại sự lạnh lùng, kéo lại áo che đi thân thể xuân sắc mê người.
“Thật tiện nghi cho xú tiểu tử nọ.” Phượng Hoàng gia chủ lẩm bẩm nói, không thể phủ nhận việc vừa bị Long Nhất nhìn thấy thân hình khiến cho nàng nảy sinh một loại cảm giác khó nói thành lời, nhưng bà cũng đã từng trải qua vô số bể dâu tình đời. Nhìn cũng đã nhìn rồi, lần trước tại Khai Phong thành cũng đã nhìn hắn cùng nữ nhi mình thân mật cũng không có tính toán gì, chỉ cảm thấy có chút đau khổ, mất mát.
“Không biết Phượng nhi bây giờ ra sao? Thật sự là không tốt a, cả Phượng Hoàng ngọc cũng cho xú tiểu tự nọ.” Phượng Hoàng gia chủ không khỏi nhớ tới Ngu Phượng. Nha đầu ngốc đối với Long Nhất một tấm sinh tình khiến cho bà vừa tức giận lại vừa lo lắng. Nuôi dưỡng nữ nhi 20 năm vậy mà nó lại hướng về người ngoài, cũng lo lắng Long Nhất là một kẻ hoa tâm, có thể không đem lại hạnh phúc cho Ngu Phượng.
Nhớ tới nữ nhi, Phượng Hoàng gia chủ đối với việc vừa rồi bị Long Nhất nhìn thấy thân thể không khỏi cảm thấy tâm tình phiền não, trong lòng giống như có lửa lo lắng cho tình cảm của Ngu Phượng. Trên thế giới này không có tình cảm nào có thể so sánh với tình mẫu tử, đối với tất cả các mẫu thân mà nói hài tử chính là tính mạng của họ được tiếp tục, do các nàng mang nặng sinh ra.
– – –
Một thanh âm ôn nhu kêu lên, như chứng minh thời thiếu nữ của Nạp Lan Như Nguyệt đã chấm dứt, cuối cùng nàng cũng trở thành người đàn bà chính thức của Long Nhất.
Long Nhất nhẹ nhàng chuyển động, cảm thụ nhụy hoa mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt đang bao bọc, bàn tay xoa bóp bộ ngực của nàng.
Dần dần sự thống khổ đau đớn ban đầu của Nạp Lan Như Nguyệt qua đi, thay vào đó chính là khoái cảm đang dâng lên. Long Nhất ôn nhu để cho nàng hưởng thụ, nhưng trong lòng có chút trống rỗng. Nàng như hiểu được ý nghĩ của hắn, vội ôm chặt lấy eo của Long Nhất, tiểu phúc không ngừng cọ xát.
Long Nhất là một kẻ lão luyện trong vấn đề này, sao lại không hiểu ý tứ của Nạp Lan Như Nguyệt. Hắn vốn muốn nhẹ nhàng để cho Nạp Lan Như Nguyệt khỏi sợ hãi, nhưng nàng lại không muốn thế, nếu nàng đã không sợ, dĩ nhiên hắn toàn lực ứng phó.
Long Nhất bắt đầu tấn công nhanh hơn, nhanh chóng kích thích khiến cho nước bắn tung tóe, để cho hai người chìm sâu vào bể dục vọng.
Nhưng lúc này đây, một bên thì tình tự, hỏa dục bốc cao, còn một bên là Vô Song lại không cảm thấy tốt như vậy. Gần đó là Vô Song cũng bị ảnh hưởng, mỗi lần Long Nhất tấn công Nạp Lan Như Nguyệt đều khiến cho tâm hồn nàng như bay bổng lên, tựa hồ như thân thể xích lõa của nàng đang nằm dưới thân hình Long Nhất.
Nếu không phải tình cảm với Long Nhất có sự tiến triển, chỉ sợ rằng nàng đã sớm mở cửa dùng hàn băng chi khí đóng băng cái vật đang tác quái của hắn lại. Chỉ là lúc này Vô Song cũng không thể giữ được ý niệm này trong đầu, trong lòng nàng không ngừng mắng hắn, nhưng thân thể ngày càng mất sự kiểm soát, khó có thể khống chế, nàng thậm chí còn có ý nghĩ muốn được mây mưa như Nạp Lan Như Nguyệt lúc này.
“Không phải, đây không phải là ý muốn của ta, đây không phải … …” Vô Song cắn chặt môi dưới, bàn tay nhỏ bé không chịu được đưa xuống giữ hai chân, nàng nhìn những ngón tay thon trắng của mình, ánh mắt xuất hiện chút mê man.
Sự thật lúc này là trong nội tâm Vô Song đang nghĩ rằng dù có đem thân thể này cho Long Nhất cũng không có sao cả, nhưng ẩn trong suy nghĩ dường như thấy thiếu một vấn đề trọng yếu nào đó, chính vì vậy nàng không thể an tâm hoàn toàn giao bản thân mình cho Long Nhất.
“Mmm … …” Vô Song rên rỉ một tiếng, hai mắt hồng lên đầy ham muốn.
“Hỗn đản đáng chết, lại bắt đầu nữa rồi, không thể nghỉ một chút được sao?” Vô Song kẹp chặt hai chân lại, một cảm giác mê hồn truyền tới dường như bao phủ cả người nàng.
Rốt cục Vô Song cắn chặt răng, ý thức chìm vào nơi sâu nhất, chỉ là thân thể vẫn đang hưởng thụ, ở giữa hai chân xuất hiện sự ẩm ướt.
“Phu quân, ta không muốn nữa … …” Nạp Lan Như Nguyệt cảm nhận được cơ thể bải hoãi, trống rỗng, mở mắt nói.
“Nàng nhanh lên một chút quỳ xuống, đưa mông xoay lại đây.” Ánh mắt sắc lang của Long Nhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt đang nằm trên giường, ra lệnh.
Nạp Lan Như Nguyệt từ từ quỳ xuống, có chút thẹn thùng, nhưng đã ở trên giường thì cũng cũng không để ý nhiều chuyện. Nàng y theo lời phân phó của Long Nhất, quỳ xuống trên giường như một con chó nhỏ, bộ mông trắng nhô cao, một khu rừng rậm lộ ra, dâm thủy chảy dọc theo đùi.
Nạp Lan Như Nguyệt biết tư thế này rất dâm đãng, nàng cảm giác được ánh mắt nóng rực của Long Nhất đang dừng lại ở địa phương thần bí của mình, không khỏi muốn nằm xuống tránh ánh mắt của Long Nhất.
“Đừng nhúc nhích, cứ để như vậy.” Âm thanh Long Nhất mang theo sự đam mê và dục tính vang lên, bàn tay to của hắn đã nắm lấy eo nàng.
“Phu … … phu quân . … hảo phu quân, thiếp có phải là rất dâm đãng?” Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
“Dâm đãng, phu quân rất thích nàng dâm đãng.” Long Nhất cười khàn khàn, tiểu huynh đệ lại tiến tới hợp nhất hai người, bắt đầu trùng kích.
Long Nhất trùng kích mạnh mẽ, dồn dập, tất cả tinh hoa theo tiếng gầm nhẹ xuất ra rồi chấm dứt. Cả hai người mồ hôi đầy người, ngã xuống trên chiếc giường, cái miệng nhỏ nhắn của Nạp Lan Như Nguyệt không ngừng hổn hển, cao trào mãnh liệt khiến cho hồn nàng dường như xuất ra khỏi thân thể, phiêu đãng trên các tầng mây.
Sau khi cơn cực khoái qua đi, Nạp Lan Như Nguyệt mệt mỏi nằm ngủ. Long Nhất lăn qua một bên, tinh thần cường đại gấp trăm lần khiến hắn hoài nghi có phải là trong lúc vô ý luyện thành công pháp thái âm bổ dương, bằng không vì cái gì sau khi mỗi lần hắn cùng nữ nhân hoan hảo thì cả người tràn ngập sức mạnh, tư duy cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
“Đã trễ như thế này, không biết Phượng Hoàng gia chủ đã ngủ chưa?” Long Nhất quấn một cái khăn bên hông, ngồi trên ghế, hai chân gác lên trên bàn trà, trong đầu có chút không khống chế được, không ngừng xuất hiện những đường cong lả lướt của Phượng Hoàng gia chủ. Kỳ thật hắn chỉ muốn biết bây giờ Ngu Phượng như thế nào mà thôi, nhưng ngày thiên sát có thể xuất hiện một vài ảnh hưởng không thích hợp với cục diện.
Long Nhất muốn đi gặp Phượng Hoàng gia chủ nhưng cân nhắc không biết có nên đi hay không, để ngày mai nói sẽ thích hợp hơn, bây giờ chỉ có hai người gặp mặt sợ rằng sẽ gây xấu hổ, khó xử.
Long Nhất đẩy cửa sổ phòng khách, hơi gió lạnh lẽo phảng phất lan tới. Bởi vì Ngạo Nguyệt đế quốc nằm ở phương bắc, hơn nữa lúc này đang vào tiết đông, không khí rất là lạnh, đặc biệt là vào buổi tối độ ẩm càng cao hơn. Toàn thân trên của Long Nhất xích lõa nhưng hắn hồn nhiên như không biết, trong lòng có chút lo lắng, lo lắng bước tiếp theo nên đi như thế nào.
“Thương Lan loạn, Lôi Thần hàng, Bích Huyết chiếu nhân gian, Ỷ Nhận phá trời cao.” Long Nhất thì thào trong miệng những lời lúc trước Tiểu Y tiên đoán đã xuất hiện trong đầu. Thương Lan có đại loạn lớn, Lôi Thần cũng xuất hiện, Bích Huyết chiếu nhân gian là cái gì? Nhưng mà lời tiên đoán này cũng mơ hồ không rõ ràng, rối loạn, sợ rằng phải sau khi sự tình phát sinh mới có thể hiểu rõ được.
Long Nhất xem xét lại thế cục Thương Lan đại lục một lần, thôi diễn toàn bộ tình huống có thể xuất hiện một lần nữa, phát giác rằng Ngạo Nguyệt đế quốc không thể chịu được một kích, có lẽ còn có hậu chiêu nào đó. Chỉ là thú nhân tộc nếu lúc này đột nhiên phát động công kích với loài người thì thật sự có điều phiền toái. Thú nhân biết ma pháp mặc dù chỉ chiếm số ít, nhưng thể chất bọn chúng cường hãn hơn sơ với con người, đặc biệt là thú nhân của hoàng tộc Bỉ mông nhất tộc nọ, thân thể giống như một người khổng lồ, một cỗ xe ủi, cả người đao thương bất nhập, điểm chết người chính là lực phòng ngự ma pháp của bọn chúng cũng rất cao, ma pháp sư bình thường hoàn toàn không thể gây chút tổn hại cho bọn họ.
“Khống chế, đúng, chính là khống chế, chỉ là như thế nào mới khống chế được Thú nhân tộc đây?” tiềm thức Long Nhất như nhìn ra vấn đề, thần sắc trầm tư suy nghĩ.
Trong đầu Long Nhất một ý niệm xuất hiện nhanh như tia chớp, cùng Bỉ mông tộc giảng đạo lý khằng định là không thể thực hiện được, bọn chúng mặc dù trí tuệ cũng rất cao nhưng đều cố chấp không chịu nói đến lý lẽ, hơn nữa lại vô cùng thống hận vì bị đuổi tới vùng núi non hoang vu của loài người.
“Có lẽ … …” Long Nhất hít sâu một hơi, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Hồ tộc thiếu nữ Bối Toa, còn có cô cô mị hoặc của nàng là Mễ Á hoàng hậu.
“Có lẽ đổi chỗ là một ý tốt.” khóe miệng Long Nhất hiện ra nụ cười tà ác. Mễ Á hoàng hậu không phải cầu hắn trợ giúp Hồ tộc lấy lại thời kỳ huy hoàng ngày xưa? Còn hứa để hắn mặc tình sai bảo, việc này đối với hắn không phải là một cơ hội tốt sao.
Long Nhất nghĩ thông vấn đề này, tâm tình lập tức thư thái, vừa định đóng cửa sổ để đi sang phòng khác bồi tiếp hai nha đầu Phong Linh cùng Lãnh U U, đột nhiên nhận thấy một tia tinh thần ba động cực nhỏ.
“Cao thủ, không biết là ma pháp sư hay là chiến sĩ?” Long Nhất nhíu mày, lập tức biết được đối phương có năm người từ năm hướng bất đồng tới Phượng Hoàng lữ điếm. Cao thủ ẩn dấu được hơi thở đương nhiên thực lực cũng tuyệt đối không có yếu nhược, nói không chừng thực lực cũng đạt tới trình độ kiếm thánh
“Bây giờ kiếm thánh cùng đại ma đạo sư càng ngày càng nhiều, thật không đáng giá một xu, thiên hạ ngày càng loạn, quần hùng quật khởi, cái gì mà người của tam giáo cửu lưu cũng đều xuất hiện.” Long Nhất lẩm bẩm, nhẹ nhàng đóng cửa sổ, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo từ không gian giới chỉ mặc vào, vô thanh vô tức biến mất khỏi trong phòng.