Về việc nội loạn của đầu bên kia Hoành Đoạn sơn mạch, Long Nhất chỉ có thể nói xin lỗi, muốn tiêu diệt Thiên Ma vương, đây là thời cơ tuyệt hảo, bên nặng bên nhẹ, tin rằng tỷ muội Mộc Hàm Yên cũng có thể lý giải.
Quả thật, Mộc Hàm Yên hiểu rất rõ, cho nên từ khi Long Nhất quay trở về không có đề cập tới, chỉ là ngồi bên cạnh hắn nói cười, mặc dù nụ cười này ít nhiều gì cũng có điểm cay đắng.
Mưa phùn liên tục, sắc trời cũng trở nên sầm lại. Long Nhất cùng với ba người Vô Song ôn tồn một hồi, rồi quyết định đi xem trận chung kết hôm này tại đại lục hội nghị quán.
Trên lồi đài bị cường lực kết giới bao bọc, hai người đang kịch liệt đánh nhau thân hình nhìn đến hoa cả mắt, không có quang mang của đấu khí, chỉ có năng lực và kỹ xảo thuần túy.
“Ồ, lão bất tử Mộ Dung Bác kia cũng khoái tranh danh lợi này sao?” Long Nhất vừa nhìn một cái là rõ ngay một người trên lôi đài là Mộ Dung Bác, cùng đánh là một lão đầu gầy gò chưa từng thấy qua, phòng chửng là một vị cao nhân nào đó ẩn cư tại sơn lâm.
“Tỷ phu, bọn họ vì sao không dùng đấu khí chứ.” Mộc Tinh Tinh kéo lấy tay áo Long Nhất hỏi.
“Huynh thấy lão đầu kia cũng là một cao nhân đã đạt tới cảnh giới kiếm thần, hai kiếm thần nếu dùng đấu khí, đừng nới cái đại lục hội nghị quán này, mà ngay cả Đằng Long thành cũng sẽ trở thành một đống đổ nát, bọn họ hiện tại tranh đấu chỉ dùng thân pháp kỹ xảo.” Long Nhất đáp, nhíu mày một cái, hắn nhìn ra thực lực hai người phải vào loại tương đương nhau, chỉ là hai người đánh tới dường như nộ hỏa đã bùng lên, chiêu thức càng lúc càng thêm hung ác, mặc dù không dùng đấu khí, nhưng tới cảnh giới của bọn họ, không dùng đấu khí cũng có thể giết người như thường.
Quả nhiên, lời Long Nhất vừa mới nói xong, lão đầu gầy gò kia liền hét lớn một tiếng, cự kiếm trong tay vung một đường hư chiêu, đâm thẳng vào tim Mộ Dung Bác.
Cổ tay Mộ Dung Bác run lên, cự kiếm trong tay nhanh như chớp vung lên hất kiếm của đối thủ ra, thuận thế chém xéo một chiêu về hướng cổ đối thủ.
“Keng” một tiếng, lão đầu gầy gò kia nhấc kiếm lên, chuôi kiếm hình chữ thập ngăn cự kiếm của Mộ Dung Bác lại.
Hai vị kiếm thần phân cao thấp tới đỏ mặt tía tai, bỗng nhiên nghe một tiếng keng vang lến, cự kiếm của hai người đồng thời gãy đôi. Mộ Dung Bác là người tấn công, lực đạo đương nhiên chiếm được tiện nghi, kiếm gãy vẫn cứ chém vào cổ lão đầu gày gò kia, mà lão đầu kia lại vung tay như chớp nắm lấy đầu đoạn kiếm gãy,đâm thẳng vào tim Mộ Dung Bác, mắt nhìn thấy hậu quả lưỡng bại câu thương, tất cả người xem đều phải kinh hô.
Trọng tài là Tây Môn Cuồng và Tây Môn Nộ cũng hãi hùng khiếp vía, muốn cứu người cũng không kịp. Cần phải biết đây chính là hai vị kiếm thần đó, nếu chết trên lôi đài thì quả thật là tổn thất vô cùng lớn lao.
Đúng lúc này, chỉ thấy một đạo hư ảnh chớp qua, cường lực kết giới trên lôi đài vỡ như đậu, chỉ nghe phanh một tiếng, Mộ Dung Bác và lão đầu kia vẻ mặt tái nhợt lùi lại mấy bước, thở phì phà phì phò, mà giữa lôi đài lại là một thanh niên tuấn dật, thân mặc áo trắng, mái tóc đen nhánh cột chặt.
“Thái tử điện hạ, là thái tử điện hạ.” Các khán giả đều hoan hô.
“Không hổ là thái tử điện hạ, hai vị kiếm thần cũng không phải là đối thủ. Ta thấy vị trí thiên hạ đệ nhất này căn bản không cần phải tranh giành, thái tử điện hạ hoàn toàn xứng đáng đoạt được.” Trên khán đài có người hô, ứng với mọi người.
Long Nhất khoát khoát tay, tinh thần lực bàng đại từ mi tâm phóng ra. Trong sân liền trở nên im lặng. Hắn nhìn mấy vạn khán giả, cất cao giọng nói:” Hôm nay trong hội trường này, bao gồm toàn bộ cao thủ tại Thương Lan đại lục, còn ai là thiên hạ đệ nhất, trước mặt không quan trọng. Hạo kiếp giáng xuống đại lục, Việc quan trọng trước mắt là chúng ta đều phải đoàn kết lại, cộng đồng quyết định vận mệnh của chúng ta. Ta biết rất nhiều người không tin, nhưng hiện nay ta có thể nói cho mọi người biết, lời ta nói không phải là để đánh tiếng đe dọa. Còn về tình huống cụ thể của hạo kiếp này, sẽ có người chuyên môn giải nghi hoặc thay cho mọi người.”
Trong hoàng cung Đằng Long thành, toàn bộ cao thủ nổi tiếng trên đại lục đều tề tụ về đây, Tây Môn Nộ phái người thay bọn họ giải thích về hạo kiếp lần này.
Mà lúc này Long Nhất lại đang ở trong nội điện, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, chung quanh hắn toàn bộ đều là người hắn tín nhiệm, có người Long tộc, thê tử và người thân của hắn, Man Ngưu và Lệ Thanh cũng ở trong số đó.
“Ta đã tìm ra nơi phong ấn Thiên Ma vương, Sa tộc cơ hồ cũng đã nằm trong lòng bàn tay ta. Ta thấy Thiên Ma vương sắp phá phong ấn mà ra, nhiệm vụ của chúng ta chính là trong sát na hắn phá phong ấn ra phải hủy diệt hắn, nếu không, toàn bộ thế giới này sẽ trở thành một địa ngục máu tanh.” Long Nhất chay mày, ánh mắt lấp lóe tinh quang.
“Tiểu tử, ngươi nói làm thế nào thì cứ làm thế đấy đi, toàn bộ lực lượng đại lục chúng ta và lực lượng hải tộc, không tin không tiêu diệt được Thiên Ma vương.” Mộ Dung Bác nói.
Long Nhất liền đem những bố trí an bài với Hải Hoàng ra kể lại một phen, việc tất yếu chính là cần phải một kích tất sát Thiên Ma vương.
Mưa càng lúc càng lớn, trời cũng đã hoàn toàn tối sầm lại.
Tới đêm khuya, toàn bộ cao thủ đều đã rõ phải làm thế nào, túm năm tụm ba kịch liệt thảo luận. Bọn họ căn bản không ngờ Thần Ma đại chiến mười vạn năm trước lại thảm liệt như vậy, thất đại chủ thần vướng phải lời nguyền, Thiên Ma vương bị phong ấn, rơi xuống đại lục, cả một nền văn minh huy hoàng xán lạn bị hủy diệt tới mức hầu như không còn gì.
“Ồ, các người ngửi thấy cái gì không vậy.” Một trung niên nhân mặc trang phục thổ hệ đại ma pháp sư kinh dị hỏi người bên cạnh.
Mấy người bên cạnh nghe vậy cũng chun mũi mấy cái, phát hiện trong luồng không khí thổi vào từ ngoài đại điện có mang theo mùi máu nhàn nhạt.
Vừa nói như vậy, toàn bộ người đều phát hiện tình huống này, hơn nữa mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng.
Mọi người đi tới cửa đại điện, dựa vào ánh đèn ma pháp, bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy cơn mưa to bên ngoài lại chính là màu máu đỏ.
Ma trượng trong tay một thủy hệ ma pháp sư vung lên, hạt mưa ngưng tụ thành một quả bóng nước màu đỏ bay tới trước mặt. Một đại kiếm sư đưa tay ra điểm lên quả bóng nước, mũi ngửi một cái, trầm giọng nói :” mùi máu rất nồng.”
Mọi người vẻ mặt kinh nghi, các ma pháp sư phân nhau ra phát tán quang cầu lên không trung, dưới sự chiếu sang của vô số quang cầu, toàn bộ người đều sững ra. Chỉ thấy trên lưng chừng trời đang có một đám mây máu, mưa máu từ trong đó rơi xuống.
“Thương Lan loạn, Lôi thần hàng, bích huyết chiếu nhân gian, ỷ nhận phá thương khung. Bích huyết chiếu nhân gian, bích huyết chiếu nhân gian, chính là như thế này sao?” Long Nhất nhìn lên bầu trời đỏ máu, đột nhiên nhớ tới dự ngôn của Tiểu Y, lẩm bẩm niệm hết lần này tới lần khác.