Long Nhất cảm thấy có chút hoang đường, cảm giác đặc biệt giữa hắn và Vô Song lại ứng nghiệm trên thân thể một người khác. Người đó lại là Thủy Thần, là một trong Thất Đại Chủ Thần. Nếu có sự tồn tại của pháp đình thần giới, thì liệu hắn có nên tố cáo nàng đã ăn cắp ái tình của người khác không?
Chính là hồ tư loạn tưởng mà. Thủy Thần ngước nhìn những bóng hắc ảnh đang bay lướt từ xa đến rồi nói: “Bằng hữu của ngươi tới rồi. Ta không muốn gặp ngoại nhân, ngươi kêu bọn họ đợi ở Băng Cung đi.”
Thủy Thần vừa nói xong, thân ảnh lóe lên, ẩn nhập vào băng tầng không để lại dấu vết.
Ngoại nhân ư? Long Nhất nghiền ngẫm hai chữ này rồi cười hắc hắc. Chẳng phải vậy há chẳng phải mình là “nội nhân” à?
Bọn Man Ngưu chẳng mấy chốc đã bay lướt đến, cảm giác như chung quanh chu vi ngàn mét đều bừa bộn, không thể không ngấm ngầm tặc lưỡi.
“Lão đại, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Man Ngưu vác Lục Ngọc Tài Quyết, tốc độ y như ma quỷ, ảo ảnh tầng tầng lớp lớp làm người ta hoa mắt bối rối, do vậy có thể thấy được công lực của hắn đã lên đến một đẳng cấp mới.
“Không có gì, phía sau khe hở trong băng động lại là một băng động rất sâu, xảy ra một sự cố nhỏ đã sụp rồi.” Long Nhất nhún vai bình thản cười nói.
Ngu Phượng vừa nghe liền kéo một tay Long Nhất, tựa như muốn biết chắc hắn không bị thương trong sự cố. Cho dù nàng biết nam nhân của mình ở thế giới này đã là tuyệt đỉnh nhất lưu, nhưng theo bản năng nàng vẫn khẩn trương, không phải là không có niềm tin mà là bởi vì yêu quá sâu đậm.
Liễu Nhứ liếc Long Nhất một cái, cảm thấy trong không khí nồng nặc Thủy hệ ma pháp nguyên tố và Lôi hệ ma pháp nguyên tố cuồng loạn. Rõ ràng là do kết quả sau một cuộc chạm trán kịch liệt tạo thành, nhưng không hề đem điều nghi hoặc này nói ra. Nếu Long Nhất muốn nói thì lúc nãy đã không che dấu rồi.
Chúng nhân đều là không phải kẻ tầm thường, ít nhiều đều nhận thấy có một chút gì đó không giống bình thường.
Long Nhất vuốt vuốt suối tóc đẹp của Ngu Phượng, nói: “Phượng nhi, nàng dẫn bọn họ đi Băng Cung trước đi, một lát nữa ta sẽ trở lại họp mặt với các người.”
Long Phượng chần chừ một lát, cuối cùng cũng gật đầu, nắm chặt bàn tay Long Nhất nói: “Vậy phu quân ngàn vạn lần phải cẩn thận. Thiếp đợi chàng ở Băng Cung.”
“Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.” Long Nhất cười nhìn về hướng mọi người, Tiểu Hổ tam thần thú đều đi theo bên người bọn họ.
Khi thân ảnh của đám người đã mất hút khỏi tầm nhìn, Thủy Thần mới hiện thân.
“Xem ra bọn họ hoàn toàn tín nhiệm ngươi.” Thủy Thần nói rất nhỏ, pha lẫn chút hâm mộ.
“Quan hệ giữa người với người. Tín nhiệm dẫn đến tác dụng then chốt, có thì là bạn không phải địch. Không có thì là địch không phải bạn, cũng phải nói không phải là địch cũng chưa chắc là bạn.” Long Nhất cười nhạt nói.
Thủy Thần trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Đi nào, ta đưa ngươi đi một nơi.”
“Đi nơi nào?” Long hỏi.
“Đi rồi ngươi sẽ biết.” Thủy Thần nói liền phi người bay lên, hướng về tia nắng mạnh mẽ phía xa mà đi.
Hai người bay nhanh trên không trung nửa ngày trời rồi đáp xuống giữa một phiến băng lăng, chỉ thấy Thủy Thần niệm chú ngữ. Trước mặt thình lình xuất hiện một kẽ nứt. Thủy Thần kéo Long Nhất lách vào trong.
Long Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi lập tức khôi phụ lại ánh sáng, từng trận từng trận khí vị thơm mát thổi tạt vào mặt. Hắn kinh ngạc quan sát bốn phía, nhất thời không nói được lời nào.
Đây đơn giản là một thế giới như mộng ảo, bầu trời là một màn nước trong veo xanh nhạt. Cá ngũ tiên lục sắc tự do tự tại tung tăng, rong biển mềm mại bên trong đong đưa nhè nhẹ. Mặt đất cũng là một tấm màn nước tạo thành. Hai chân đạp lên trên bề mặt thật sự dễ chịu, lại không chìm xuống, tất cả đều khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực.
Trước mặt Long Nhất là một lối nhỏ do từng mảng từng mảng mặt nước nhô lên tạo thành. Hai bên cũng là hàng rào do thủy nguyên tố tạo thành. Ngoài hàng rào là hoa cỏ cây cối liên miên, không cần phải nói, nơi đây tất cả đều do thủy nguyên tố cấu tạo thành, thậm chí có thế thấy được trong thân cây có tôm cá nhỏ nô đùa.
Cuối con đường đất giống như mộng ảo này là một tòa cung điện màu xanh lam, theo từng làn gió mát thổi qua. Trên cung điện dậy lên từng gợn sóng lăn tăn, dường như đang ở trong thế giới trong truyện đồng thoại.
“Hoan nghênh ngươi đến không gian thủy thần của ta làm khách, ngươi là người đầu tiên được đến nơi này.” Thủy Thần cười rất tươi, lại có một chút cảm giác ngây thơ vô tà, ở nơi đây nàng gỡ bỏ tất cả ngụy trang, chỉ còn lại tâm tình hân hoan, hớn hở.
Long Nhất ngẩn ra, nụ cười của nàng có hương vị hoàn toàn khác so với Vô Song. Nhưng khóe môi nhếch nhếch lên như thế thật là rất quen thuộc, lại khiến cho hắn có một chút hoang mang.
Đôi bàn chân trần của Thủy Thần nhẹ nhàng bay múa trên mặt nước, tất cả cá nhỏ cũng bị ngọc thủ óng ánh thanh thoát này hấp dẫn. Từng đàn từng đàn quây quanh nhẹ nhàng đụng đụng vào bàn chân tinh xảo thấu mỹ của nàng, làn nàng cười tiếng cười khúc khích thánh thót.
“Ngươi cũng bỏ giày ra đi, mang giày thật là không thoải mái a.” Thần quay người lại nói với Long Nhất một câu.
“Chân ta hôi hám, ta sợ mấy con cá tôm dưới kia đều bị ta làm trúng độc mà chết.” Long Nhất hắc hắc cười nói.
Thủy Thần cười ngặt nghẽo, ngọc thủ vừa phất lên, đôi giày của Long Nhất lập tức bị hai đạo thủy đao màu xanh lam cắt nát, sau đó bị một luồng nước màu xanh lam bao lấy rửa sạch, rớt xuống mặt nước mềm mại.
“Có cần lột luôn cả quần áo không? Chúng ta cùng trở lại thiên nhiên không phải là tốt hơn sao.” Long Nhất cười nham hiểm nói.
“Không nên có lòng dạ đen tối, trong không gian của Thủy Thần ta nói rồi quên. Ta không ngại giup ngươi rửa sạch cái đầu và bụng dạ ô uế của ngươi đâu.” Thủy Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Nhất.
“Hắc hắc, tim nàng đập nhanh hơn đó, ta ngược lại lại có một chút nghi ngờ, nàng có thực sự là Thủy Thần hay không?” Long Nhất cười rồi lách mình đến kế bên Thủy Thần.
“Tim đập nhanh hơin không phải do ta khống chế. Là phản ứng theo bản năng của cơ thể này.” Thủy Thần nói, nhưng mà cái loại cảm giác này thật không tệ, nàng thậm chí có hơi thích một chút, nhưng nàng tuy nhiên lại rất lúng túng. Không biết có phải tại vì Vô Sông thích gì thì nàng cũng thích cái nấy.
Long Nhất dung mục quang nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Thủy Thần, đột nhiên như tia chớp chuyển người hôn lên môi nàng, nói: “Như thế này thì sao? Nàng có cảm giác gì?”
Khuôn mặt xinh xắn của Thủy Thần đỏ gay, chùi chùi môi, nói: “Tê tê…, giống y như điện chích. Nhưng mà tại sao lại như vầy? Tiếp xúc giữa nhân loại với nhau đều sản sinh ra cảm giác như thế này ư?”
“Dĩ nhiên là không. Chỉ có nam nữ ái mộ lẫn nhau mới có cảm giác tuyệt thế này, lý do tại sao thì có lẽ qua phức tạp. Chỉ nghĩ xem người thông minh nhất cũng không có cách gì giải thích nổi tình huống này.” Long Nhất cười nói.
Thủy Thần như thể chìm vào trong suy nghĩ gật gật đầu, cùng Long Nhất một trước một sau đi vào trong tòa lâu dài giống như trong đồng thoại kia.
Long Nhất cũng hiểu được một chút rồi, Vị Thất Đại Chủ Thần đều có một không gian độc lập mở ở nơi khác nhau, ví dụ như Không Gian Hắc Ám của Hắc Ám Chi Thần. Lôi Thần Cấm Vực của Lôi Thần. Lại them Không Gian Thủy Thần của vị Thủy Thần này. Nếu như có ma pháp sư bản thuộc tính ở trong tu luyện, thì hiệu quả không biết so với bên ngoài phải tốt hơn bao nhiêu lần. Về điểm này thì Long Nhất đã có biết qua kinh nghiệm thực tế.
Phía Tây Nam của đại dương mênh mông, quanh năm bị một tầng sương đen ảm đạm bao phủ toàn bộ, hắc ám ma pháp nguyên tố thập phần nồng nặc. Nếu như có thể xuyên qua sương đen thì có thế thấy được một hòn đảo cực lớn. Dãy núi trên đảo liên miên gập ghềnh. Cổ thụ vương đến trời, thác nước đổ như bay, hồ lớn hồ nhỏ ở đâu cũng thấy.
Ở trên hòn đảo lớn này, bất kỳ lúc nào cũng thấy cự long toàn thân đen sì bay lượn qua lại trong không trung, mà trong hồ cho nào cũng thấy hắc long ngâm mình trong nước tắm nắng. Rõ ràng là trật tự và yên lành.
Vào lúc này, sương đen ngoài đảo đột nhiên tự nhiên tách ra, một đạo thân ảnh như ánh chớp xâm nhập bầu trời hắc đảo, đáp trên đỉnh núi cao nhất tại hắc đảo, đỉnh núi này hình như không giống những ngọn núi khác. Nó hoàn toàn là do các loại ngọc khí lấp lánh tỏa sáng như bảo thạch kim tệ chất chồng lên mà thành. Dưới tia nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lóa mê người. Phàm là ma long nhất tộc tộc long hướng về tòa bảo sơn này đều lập tức có ánh mắt tràn ngập si mê, nhất định phải nhìn lên vài giờ đồng hồ thì mới thỏa mãn.
Trên bảo sơn là hang động của ma long nhất tộc long vương, chỉ có gia đình long vương ở, ngay cả các vị trưởng lão cũng chỉ có thể cư trú trên những ngọn núi lân cận hòn bảo sơn.
Một vị trung niên nam tử toàn thân đầy mai vảy đen bước ra từ trong sơn động cực lớn nghênh tiếp, mai vẩy đen trên người người này so với những kẻ khác thì sáng bóng hơn nhiều. Đều có thể phản chiếu rõ ràng bóng hình người. Trông cũng anh tuấn, khí vị trên người thập phần hòa bình, chỉ có đôi ngươi đen như mực nhìn không thấy đáy, kẻ nào tiếp xúc với đôi ngưoi áy đều thấy từ trong nội tầm trỗi dậy cảm giác sợ hãi.
“Bì Ai Nhĩ kiến quá Long Vương.” Bì Ai Nhĩ gập mình hành lễ cực kỳ cung kính. Long tộc và nhân loại đất gia giống nhau, đẳng cấp chế độ thập phần nghiêm minh.
“Trưởng lão không cẫn đa lễ. Làm sao chỉ có mỗi một mình ngày đến. Có lẽ nào không tìm được hai nha đầu ngốc kia ư?” Long Vương nhíu mày hỏi.
“Hồi bẩm Long Vương, thần đã tìm được công chúa và Thủy Tinh. Hiện giờ hai người họ đang ở cùng với con của Phạn Đế, thêm một thời gian nữa sẽ trở về.” Bì Ai Nhĩ trình bày.
Long Vương mặt không biểu hiện gì khi nghe đến hai chữ “Phạn Đế” cuối cùng cũng có biến hóa, có chút kinh ngạc cũng có chút kích động, nhưng cũng rất nhanh đã khống chế được bực dọc của mình rồi nói: “Cháu gái ta hiện giờ an hảo. Nó nhất định đối với chúng ta mấy kẻ được coi là thân nhân này phải hận đến xương tủy a.”
“Thực lực của nàng mạnh hơn rất nhiều so với công chúa. Nhưng mà cha mẹ của nàng bị Thần Long nhất tộc giam trong cấm địa chịu cực hình đau khổ. Thần có thể cảm nhận được trong lòng nàng ta tràn đầy thù hận.” Bì Ai Nhĩ thở dài nói.
“Long Vương. Thần còn có một vấn đề quan trong cần báo, việc này có quan hệ đến mệnh vận của Long tộc chúng ta.” Bì Ai Nhĩ nghiêm mặt nói.
Long Vương thấy thần tình của Bì Ai Nhĩ không hiểu sao tâm trí lập tức khẩn trương. Quan hệ đến mệnh vận của Long tộc vậy sự việc này chứng minh không phải là việc nghiêm trọng bình thường mà thôi, lập tức nói: “Trưởng lão hãy nói.”
“Thần ở Thương Lan đại lực đã phát hiện một nhân loại cường giả cực kì không đơn giản. Hắn ta mới có hai mươi mấy tuổi. Tuy rằng thần vẫn chưa thật sự cùng hắn giao thủ nhưng sợ là thực lực của hắn hơn hẳn thần. Thêm vào đó, bên mình hắn còn có Quang Minh Thánh Thú, Hỏa Kì Lân lại còn có Cuồng Long Thú Thần Hóa, ba con thần thú.” Bì Ai Nhĩ trưởng lão giải trình.
Long Vương kinh động trong lòng, mặt tỏ vể không dám tin. Giọng kinh ngạc nói: “Việc này làm sao có thể? Tam Đại Thần Thú làm sao lại nhận một người làm chủ nhân.”
“Còn có. Con của Phạn Đế không phải chỉ có một. Nàng còn có một em gái là thôn thệ long thể.” Bì Ai Nhĩ nói tiếp.
“Cái gì? Thôn thệ long thể? Người tại sao không đem nó về.” Long Vương quên mất thân phận, nắm chặt cánh tay của Bì Ai Nhĩ. Đến bây giờ hắn mới biết việc đại sự liên quan đến mệnh vận của Long tộc mà Bì Ai Nhĩ nói nãy giờ.
“Nhung mà con gái nhỏ của Phạn Đế lại nhận nhân loại nam tử thần vừa nói làm cha. Cảm tình sâu đậm không thường, có vẻ như ngay cả chị của nó cũng không hơn được.” Bì Ai Nhĩ trưởng lão cười khổ nói. Đây đúng là chỗ yếu mệnh nhất, có thể biết được tính quan trọng của thôn thệ long thể đối với Long tộc. Nhưng mà bây giờ lại nắm trong tay một nhân loại kỳ lạ, cũng có thể nói nếu như nhân loại này muốn, hắn sẽ có cơ hội khống chế trong tay mệnh vận của Long tộc cao quý.
Sắc mặt Long Vương thay đổi liên tục, cuối cùng lại bình thản trở lại. Hắn lạnh nhạt nói: “Người có thể đồng thời có được tam đại thần thú nhất định là người được chủ thần chọn trúng. Có thể gặp lại thôn thệ long thể có thể nói là thế giới này sẽ không còng yên tĩnh rồi, Long tộc chúng ta cũng không thể tiếp tục độc thiện kỳ thần rồi (*Câu nói của Mạnh Tử: Chỉ lo cho mình mà thôi).”
“Long Vương, vậy chúng ta giờ nên làm gì?” Bì Ai Nhĩ hỏi.
“Trước hết chỉ chờ xem sao. Vậy hai con nha đầu kia cũng đang ở cùng với hắn a.” Long Vương nói.
“Không sai. Còn có hai hài tử của Thần Long.” Bì Ai Nhĩ đáp lời.
“Hai đứa con của Thần Long Vương cũng ở đó à? Vậy xem ra an oán giữa Ma Long tộc chúng ta và Thần Long tộc cũng đã đến lúc phải giải quyết rồi.” Ánh mắt Long Vương lập tức cứng lại, cười mỉm lộ ra khuôn mặt sau cao thâm mặc trắc.
Trên băng nguyên. Đám người Ngu Quan theo hướng Phong Tuyết Thần Diêu chạy nhanh về phía trước. Vừa mới cảm nhận được Băng nguyên địa, đám người cảm thấy có chút buồn chán, hết băng tuyết rồi lại băng tuyết. Trừ việc bắt đầu thấy được một ổ Băng Nguyên Cự Hùng, ngay cả bóng ma cũng không thấy một cái.
“Y. Các người nhìn xem đằng kia là cái gì vậy?” Thủy Tinh ở phía sau kêu.
Mọi người dừng cước bộ. Nhìn theo hướng ngón tay Thủy Tinh chỉ ra thì thấy một vật gì giống giống hình con ong trong suốt ở trên không bay lượn, cẩn thận lắng nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng vi vo tao ra từ đôi cánh. Mọi người vây lại di lên. Thấy con ong trong veo bằng nước này đại khái to chừng ngón tay cái. Ở phía đuôi có mốt cây kim chích ở như máu, đang lúc đang quan sát, con thủy ong này đột nhiên hóa thành một dảy hư ảnh hướng về Cách Lỗ Tây Á đứng gần nhất bay vọt tới, tốc độ đó nhanh đến nỗi làm người ta run sợ.
Cách Lỗ Tây Á cũng sợ hết hồn, tận đáy lòng không hề để ý, theo bản năng vung tay định gạt thủy ong đi, nghĩ rằng lực công kích của con vật nhỏ này khẳng định chỉ gắt tới mức nào thôi. Thân hắn vì da dầy thịt thô, miếng vảy gàn cứng cáp vô cùng, đối phó với con vật này thì dư sức.
“A…” Tức thời, vảy rồng trên cổ tay Cách Lỗ Tây Á đập tới con thủy ong đó. Thủy ong dung cái kim đỏ như máu ở đuôi ác độc chích vào. Mà Cách Lỗ Tây Á cảm thấy một trận đau nhói thấu tim, lấy tay kia che nơi bị thương ở cổ tay lại, mồ hôi lạnh đổ toát ra.