NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 369: Lôi thần Tứ đại hộ vệ

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Long Nhất cứ bước từng bước tới, rốt cuộc việc vệ sĩ trong thần điện sống lại như trong tưởng tượng của hắn cũng không xảy ra làm hắn không ngừng kêu may mắn, dùng đầu gối mà suy nghĩ cũng biết đối chọi với vệ sỹ trong thần điện gian nan nguy hiểm như thế nào.

Một đường mà bước cũng không xảy ra chuyện gì dị thường, Long Nhất dẫn Long Nhị cùng Cuồng Lôi thú đã nhanh chóng đến trước cửa Lôi thần chánh điện. Đảo mắt nhìn quanh, Long Nhất đột nhiên chấn động cả người, thân hình lóe lên phóng vọt vào.

Cảnh tượng xung quanh so với lúc hắn dùng ý niệm “Phát hiện” giống nhau như đúc, Lãnh U U, Ti Bích, Phong Linh, còn có Đông Phương Khả Hinh đều bị chia ra giam cầm trong bốn cây cột đá hình tròn đầy những hoa văn thần bí xung quanh tế điện, còn trên thân pho tượng Lôi thần không ngừng phát ra từng đạo từng đạo điện quang màu tím bạc.

-“U U, Bích nhi, các nàng mau tỉnh lại” Long Nhất vội vàng phóng lên Lôi thần tế đàn rồi chạm vào khuôn mặt Ti Bích cùng Lãnh U U, đáng tiếc các nàng đều không hề phản ứng.

-“Linh Nhi, Khả Hinh, các nàng làm sao vậy?” Long Nhất phóng qua bên cạnh rồi lo lắng kêu lên, hắn thực sự muốn liều mạng để xả bay mấy cây cột trên Lôi thần điện đang chế trụ các nàng, nhưng đã là thứ bên trong Lôi thần điện thì khỏi cần nói, cũng biết hắn một phen phí sức không công.

Ánh mắt Long Nhất chuyển hưóng đến pho tượng Lôi Thần ở nơi cao nhất của tế đàn, ngay sau đó ánh mắt không rời khỏi Lôi thần bài đang nằm trong tay Lôi thần, có lẽ có Lôi thần thần bài này, các nàng có thể được giải thoát, Long Nhất thầm nghĩ trong lòng.

Tâm động không bằng hành động, thân hình Long Nhất hóa thành một làn khói nhẹ hướng tới pho tượng Lôi thần, bàn tay co lại hưóng tới Lôi thần thần bài lấp lóe ánh quang mang tím bạc.

-“tu lạp” thân thể Long Nhất đang giữa không trung bị chấn động một trận, chỉ thấy tử quang chợt lóe, Long Nhất đã bị một cỗ sức mạnh cường hãn đánh bay ra ngoài, rầm một tiếng đã nằm sóng xoài trên nền tế đàn phía dưới.

Long Nhất trong lòng hoảng sợ, thân thể hắn có khả năng hấp thu lôi điện vậy mà cũng không ngăn được lực phản chấn của Lôi điện phía trước Lôi thần thần bài. May mắn là hắn đối với các tinh linh nguyên tố Lôi điện ma pháp có cảm ứng kỳ lạ, nếu không ngay từ khi bước vào Lôi thần cấm khu thân thể hắn không chết cũng tàn phế rồi.

Cảm giác tê rần từ từ biến mất, nhưng Long Nhất phát hiện Lôi thần thần bài trong tay pho tượng Lôi thần bắt đầu phát ra một vòng ánh sáng màu tím bạc, vầng ánh sáng cứ từ từ chậm rãi khuếch trương làm cho cả thần điện càng lúc càng sáng bừng hơn.

Một cảm giác bất an khó tả thành lời dâng lên trong lòng Long Nhất, hắn cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh rồi dùng hết sức dằn cảm giác nôn nao trong lòng xuống, từ lúc xuyên qua thế giới này đến bây giờ, hắn chưa từng có cái cảm giác sợ hãi không tên như lần này, cho dù khi đối mặt với Tam đầu Ma long tại Tử vong không gian cũng không hề có cảm giác này.

Đó là một loại cảm giác bị áp bức đến từ tâm linh, không khí trong thần điện lúc này tựa như đứng yên không hề lưu động.

Chẳng lẽ đây chính là “Thần uy” sao? còn hơn cả sự áp bức của Quang minh thần lần trước nhiều lần. Long Nhất trong lòng lẩm bẩm nói, nhưng tính cách cứng cỏi giúp hắn nhanh chóng thu liễm tâm thần, cho dù thần có là cái quái gì, cũng không thể làm cho hắn cúi cái đầu cao quý của mình được. Không kể là dẫn đến đối mặt với cái gì, hắn đều không bao giờ chịu khuất phục.

Hàm răng Long Nhất cắn chặt lại, cố gắng ngẩng cao đầu, ánh mắt lộ ra hung quang, từng chút từng chút một ngẩn đầu hướng lên trời.

Long Nhị lúc này như cái bóng đứng sau lưng Long Nhất, cỗ uy áp khổng lồ cũng làm hắn khó chịu, nhưng hắn cũng có một thân ngạo khí của Long Nhất, hốc mắt đem ngòm bên trong không ngừng lóe lên những tia hồng mang.

Mà Cuồng Lôi thú tuy cũng có loại kính sợ do trời sinh của ma thú đối với Lôi thần, nhưng do nó có huyết khế với Long Nhất nên tâm tình của Long Nhất cũng ảnh hưởng đến nó, bản năng muốn nó cúi đầu lạy, nhưng từ trong Long Nhất lại truyền đến ý niệm phản kháng lại, khiến nó không ngừng giãy dụa.

-“Ta chơi với ngươi đến cùng, thằng nào cúi đầu là con rùa đen” Long Nhất quát lớn một tiếng, cố gắng ép cái khí thế uy áp khiến hắn thiếu điều hộc máu này lại, thân hình phóng lên, cự kiếm trong tay mang theo ma đấu khí điên cuồng phóng ra rồi hướng tới pho tượng Lôi thần trên tế đàn chém xuống.

Chỉ nghe “Khanh” một tiếng, tia lửa văng tung tóe, pho tượng Lôi thần vẫn bất động như núi, mà Long Nhất bị phản lực hất văng về chỗ cũ, mặt vàng như tờ giấy, cự kiếm trong tay hắn nát ra thành vô số mảnh mà giáp trụ trên tượng Lôi thần một vết xước nhỏ cũng không có.

Long Nhất cố gắng điều tức huyết khí chạy loạn lên trong cơ thể, sắc mặt từ vàng lợt đã trở lại màu tái nhợt, hai gò mà bắt đầu nổi lên màu đỏ bệnh, thần và người quả nhiên có sự chênh lệch rất lớn, ngạo thiên quyết của hắn dốc hết toàn lực xuất ra cũng không làm cho pho tượng này trầy xước một chút nào.

Khách sát khách sát, vài tiếng động từ bốn góc của chánh điện vang lên. Long Nhất vừa quay đầu nhìn liền thấy lòng chùng xuống, một loại cảm giác cực độ nguy hiểm chui qua từng lỗ chân lông rồi thấm thẳng vào trong cốt tủy của hắn, làm cho toàn thân hắn đều có cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Mà phản ứng của Cuồng Lôi thú còn rõ ràng hơn so với hắn, thân hình nó bỗng nhiên biến lớn ra, lưng cong lại, lông mao trên lưng xù lên, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ.

Khách sát khách sát, Tiếng khôi giáp ma sát với nhau mang theo một tiết tấu kỳ lạ từ 4 góc chậm rãi hướng tới địa điểm bọn Long Nhất đang đứng

Long Nhất trong lòng quặn lại, đồng tử co lại như đầu kim, chỉ thấy từ 4 góc điện đi tới là 4 gã thân cao hơn ba thước, trên thân mang khôi giáp nặng màu tím bạc, cầm trên tay chính là Lôi mâu. Bọn họ mới chính là Lôi thần hộ vệ, là người sống thực thụ chứ không giống với đám tượng thị vệ bên ngoài.

Uy vũ của 4 gã kèm theo sát khí vô tận dần dần bước tới gần Long Nhất, chỉ cách Long Nhất khoang 5 thước liền dừng lại, cũng là hoàn toàn phong tỏa tất cả đường lui của hắn. Long Nhất đã tính toán sai rồi, cỗ uy áp vừa rồi không phải từ pho tượng Lôi thần mà chính là từ trên thân 4 gã thị vệ này phát ra, có thể biết được thực lực đám hộ vệ này kinh khủng như thế nào, Long Nhất càng không dám tưởng tượng đến thực lực chính thức của Lôi thần.

-“Các ngươi là ai?” mục quang Long Nhất trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt không chút thay đổi, không lộ ra một chút vẻ mặt khác thường nào.

Một gã thị vệ phía bên phải hắn dựng đứng lôi mâu lên, ánh mắt như điện bắn về phía Long Nhất, thanh âm tựa như tiếng kim loại va chạm vang lên:

-“Chúng ta là Tứ đại hộ vệ của Lôi thần, phụ trách canh giữ Lôi thần điện, giết chết tất cả những con kiến hôi dám xông vào nơi đây”

-“Con kiến hôi? A a, nếu ta nói ta không nghĩ như vậy?” hai chân Long Nhất khẽ run, khôn phải vì hắn sợ hãi, mà do chính uy áp từ tứ đại thị vệ này đột nhiên tăng lên mạnh mẽ tựa như muốn bọn hắn phải quỳ xuống đất, nhưng hắn đâu thể nào cho bọn chúng toại nguyện được, có chết thì chỉ có Long Nhất chết đứng, từ trước là vậy, bây giờ cũng vậy, nếu có tương lai thì cũng vẫn là vậy.

-“Chỉ có một biện pháp, giết chúng ta, nếu ngươi có khả năng này, trong Lôi thần điện hết thảy đều là của ngươi” trong lời nói của tên thị vệ không chút cảm tình, nhưng Long Nhất trong một sát na đã phát hiện trong mắt hắn ánh lên một tia thương cảm.

-“Lôi thần. hắn đã chết rồi sao” Long Nhất tự nhiên nói một câu, làm cho tên thị vệ trở nên thất thần, mà ngay giờ khắc này, Long Nhất ý niệm tương thông với Long Nhị, còn có Cuồng Lôi thú đồng thời hướng đến gã mà tổng tấn công.

Hai ngón tay Long Nhất chụm lại bắn về phía đôi mắt tên thị vệ, trong lúc nguy cấp ngay cả vận toàn bộ khí lực hắn cũng không kịp vận hết ra, cường độ chân khí của hắn lúc này cũng có thể phá hủy một tòa núi nó rồi. MÀ Tử thần liêm đao của Long Nhị cũng đã hóa thành một đạo huyết quang bổ xuống giữa hai chân mày tên thị vệ, cấm chú của Cuồng Lôi thú cũng vừa vặn phóng tới hắn.

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer