Dịch: Long Nhất Khinh Vụ và Phiêu Tuyết bị cưỡng ép xuống tắm rửa một hồi, lúc này toàn thân xích lõa đang bị trói trên giường, lộ ra ngọc thể vô cùng tuyệt mĩ. Ngọc nhũ vút cao, khe rãnh sâu thẳm, da thịt khiết bạch, đúng là cực phẩm có một không hai.
Lưỡng nữ sắc mặt tái xanh, tràn đầy vẻ kinh khủng. Tên Tây Môn Vũ này không phải là sắc trung ác quỷ sao? Làm sao mà mĩ sắc của các nàng thêm vào mị thuật lại vô hiệu với hắn chứ? Ngược lại còn khơi dậy cơn thịnh nộ của hắn.
“Khinh Vụ, thiếu chủ người sẽ không thực sự làm vậy đâu, ta không phải sợ a.” Phiêu Tuyết run lẩy bẩy nói.
“Sợ rằng là thật đó. Thiếu chủ nổi giận đến thế, mà những quy định chúng ta phạm phải đều là tử tội trong tổ chức.” Khinh Vụ mặt đã tái mét, lần này e rằng Như Ngọc cũng cứu không nổi các nàng.
“Đều tại chúng ta quá tùy hứng, chúng ta coi như chết chắc, chỉ sợ làm liên lụy đến Như Ngọc tỷ.” Phiêu Tuyết không khỏi hối hận lúc đó, với quy củ của Thiên võng thập phần nghiêm khắc mà bọn họ ỷ vào sự cưng chiều của Như Ngọc nảy sinh lòng kiêu ngạo, còn vọng tưởng dùng mị thuật với thiếu chủ.
Khinh Vụ nghe vậy cũng hối hận không thôi, giờ đây trong lòng đã không còn có lòng khinh thị với Long Nhất mà chỉ có lòng kính sợ.
Đúng vào lúc này, một đội thị nữ vác kiếm tiến vào, trên tay đều xách theo mấy túi lớn, bên trong còn có thứ gì đó động đậy. Điều này khiến Khinh Vụ và Phiêu Tuyết thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Thiên võng số một lẻ một, một lẻ hai xúc phạm quy củ của tổ chức, Thiên võng chấp pháp đội giờ phụng lệnh thiếu chủ tiến hành trừng trị.” Một thị nữ nói với thanh âm lành lạnh, sau đó thực hiện một thủ thế, lập tức có hai thị nữ xách hai thùng mật ong đổ lên ngọc thể lưỡng nữ, trong phòng lập tức tán phát ra một mùi hương ngòn ngọt.
“Mở túi ra, chúng ta lui ra.” Thị nữ nọ ra lệnh tiếp.
Lập tức mấy thị nữ đặt túi xuống, sau đó mở banh miệng túi ra, đồng loạt lui ra ngoài. Rầm một tiếng đóng cửa lại.
“chi, chi , chi” một đàn chuột từ trong túi chui ra, còn trong mấy túi khác bò ra rất nhiều kiến và côn trùng khó coi.
Ngửu thấy mùi vị mật ong, đám chuột bọ kiến giun với khí thế nghiêng trời lệch đất xông về phía giường. Khinh Vụ và Phiêu Tuyết phát ra mấy tiếng kêu chói tai, đầu nghẹo sang một bên sợ đến ngất đi.
oOo
Long Nhất toàn thân ngập chìm trong bồn tắm rất lớn trong phòng tắm, hơi nóng mù mịt biến phòng tắm trở nên mờ ảo không rõ. Lúc này trong đầu hắn ngập tràn hình bóng thanh tú mĩ lệ của Ti Bích. Vừa biết nàng hơn mười ngày trước từng xuất hiện tại phía bắc Quang Minh thành, hắn thực muốn lập tức chạy tới đó tìm nàng, nhưng nàng luôn đều ở đó tránh hắn, lại có sự bảo hộ của Quang Minh giáo hội nên sẽ rất khó tìm được nàng.
“Ti Bích à Ti Bích, chớp mắt mà đã hơn hai năm, nàng còn muốn trốn ta đến bao giờ a.” Long Nhất than thở trong lòng, xem ra đợi chuyện ở đây hòa hoãn một chút sẽ phải thân đến Mạc Tây tộc một phen, chẳng biết lão tử nhà Lệ Thanh nói chuyện có dễ dàng không.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ, thanh âm Tiểu Y vang lên ở bên ngoài: “Thiếu gia, điểm tâm và hồng tửu người muốn ta đã mang tới đây.”
“Ừm, vậy vào đi.” Long Nhất vẫn nhắm nghiền đôi mắt.
Tiểu Y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một làn bụi nước thổi tới mặt. Nàng nhìn thấy cánh lưng vạm vỡ chắc nịch của Long Nhất, không nhịn nổi mặt đỏ tim nhảy loạn. Nàng bưng khay đồ điểm tâm và hồng tửu đặt xuống cạnh bồn tắm, quay người định rời đi.
“Tiểu Y, xuống đây giúp ta cọ lưng a.” Long Nhất mở miệng nói.
Tiểu Y thân hình mềm mại run lên, toàn thân lập tức trở nên khô nóng, gương mặt thanh tú cũng đỏ rực như tụ máu. Nàng lí nhí ứng tiếng, bàn tay run run lần xuống nút thắt dây lưng.
Y sam rớt xuống, Tiểu Y toàn thân trên dưới chỉ còn lại “cặp gọng kính” và chiếc lá tam giác bằng lụa mỏng. Nàng chậm chạp nhúng ngọc túc xuống nước, còn Long Nhất lúc này đã xoay mình úp người lên thành bồn tắm, đưa lưng về phía nàng.
Tiểu Y lấy khăn tắm nhẹ nhàng kỳ cọ tấm lưng rắn chắc của Long Nhất, sự tiếp xúc da thịt khiến nàng nảy sinh cảm giác tê tê dại dại như điện giật.
Long Nhất hớp một chén rượu rồi nhồi một chiếc bánh ngọt mềm mềm vào miệng, lúng búng nói: “Tiểu Y, kỳ mạnh chút nữa, giúp ta tẩy khí đi.”
Tiểu Y hoảng loạn ứng tiếng, tăng thêm khí lực lên tay.
“Ừm, đúng rồi, nào, há miệng ra.” Long Nhất nhón lấy một miếng bánh đưa ngược ra sau.
Tiểu Y nở nụ cười ngọt ngào, cúi đầu về trước ngậm lấy chiếc bánh Long Nhất đưa lại, chỉ cảm thấy đây là thứ ngon lành bậc nhất thế gian, vị ngon ngọt lan tỏa khắp cả miệng lưỡi lẫn trái tim.
“Tiểu Y, nàng nói hai ả nha đầu không nghe lời ở Ỷ Hương lâu giờ đã bị chuột bọ cắn ra thành bộ dạng gì rồi?” Long Nhất cười hỏi.
Tiểu Y cười khúc khích đáp: “E rằng đã sợ đến chếp khiếp rồi, sau này bọn họ phải sợ người đến chết.”
“Chẳng lẽ nàng cho rằng kiến, chuột không thể cắn chết người sao?” Long Nhất cười hắc hắc nói.
“Đương nhiên là có thể, nhưng nhìn chung là thiếu gia căn bản không để kiến, chuột đến cắn bọn họ.” Tiểu Y cười đáp.
“A, dựa vào cái gì vậy?” Long Nhất nhướn mày hỏi.
“Thiếu gia không phải là người ác độc như thế, bọn họ chỉ là quá tùy tiện, tuyệt không phạm tội tày trời, vì thế khi thiếu gia nói sẽ dùng kiến bọ côn trùng Tiểu Y biết thiếu gia khẳng định là dọa người thôi.” Tiểu Y đáp.
“Oa, nàng thật lợi hại, chẳng lẽ ta giả vờ không giống sao, chưa đủ sát khí à?” Long Nhất cười hỏi.
“Không phải, chỉ là ta với thiếu gia có quan hệ huyết khế, cảm giác được mặc dù thiếu gia trên người có sát khí nhưng tim lại không có.” Tiểu Y cười đáp.
Long Nhất khẽ mỉm cười, nhận thấy ả thị nữ nhỏ nhắn này càng ngày càng thân thiết.
Tiểu Y kỳ cọ lưng Long Nhất một hồi, đột nhiên dừng lại, lí nhí như muỗi kêu nói: “Thiếu gia, Tiểu Y giúp người kỳ cọ đằng trước a.”
“Ồ, được.” Long Nhất ứng tiếng, nâng một chén hồng tửu xoay mình lại, trong mắt lướt qua một tia khác thường, nhìn chằm chằm lên tấm hung y bằng lụa mỏng bị nước thấm ướt của Tiểu Y. Chiếc “gọng kính” này mặc vào cũng chẳng khác gì không mặc, thậm chí hai hạt tiểu anh đào màu phấn hồng đều thấy rõ ràng.
Nha đầu này, mua đồ tình thú nội y của Lệ Nhân phường từ khi nào vậy, Long Nhất lẩm bẩm trong lòng.
Còn Tiểu Y nhìn thấy bộ ngực săn chắc cùng tiểu Long Nhất to lớn của hắn, xấu hổ đến nỗi trong đầu hoàn toàn trống rỗng một lúc. Nàng cầm khăn tắm kỳ cọ bộ ngực tráng kiện của Long Nhất, ngọc nhũ căng tròn săn chắc tì nhẹ lên tay hắn.
Long Nhất lại chẳng phải là thánh nhân, ngược lại còn rất hiếu sắc, tiểu Long Nhất lập tức bắt đầu nở ra, thuần túy là phản ứng sinh lý bình thường.
“Á, thiếu gia.” Tiểu Y hiển nhiên chưa từng thấy qua khúc côn như vậy, hoảng sợ đến nỗi thanh âm run lên.
Long Nhất giật lấy chiếc khăn trong tay Tiểu Y phủ lên đầu tiểu Long Nhất, nói: “Tiểu Y, nàng ra ngoài đi.”
Cặp mắt trong suốt của Tiểu Y lấp lánh. Nàng đứng lên khỏi bồn tắm nhưng cảm thấy hai chân mềm nhũn, lập tức phục xuống người Long Nhất, thân hình mềm mại như phát sốt.
“Thiếu gia, muốn Tiểu Y chứ.” Tiểu Y phủ phục trên mình Long Nhất cất giọng run rẩy nói.