NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 199: Chức trách của thị nữ : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Dịch: tuan_ftu

Biên dịch & biên tập: Long Nhất sextalk.sexviet/attachmen.1&d=1222833581

Có lẽ là do đã lâu không gặp, hai người phong cuồng khám phá cơ thể nhau trong nỗi tương tư dồn nén, tựa như núi lửa phun trào. Dưới những giọt mồ hôi dung hòa hoàn mỹ, mỗi lần nhún động đều kích thích thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn. Mỗi tiếng rên rỉ yêu kiều đều biểu thị ra tình ý không cách nào diễn tả hết được.

Trận mây mưa tạm ngừng, Long Nhất ôm chặt lấy Lãnh U U, than nhẹ một hơi. Hắn nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ vào phòng, đôi mắt nhíu lại. Thời gian tựa như hạt cát chảy qua kẽ ngón tay, luôn luôn trôi đi lãnh khốc và vô tình như vậy. Thời gian làm già đi thân thể con người, cũng làm già đi cả trái tim con người nữa. Nó mang đến hoan lạc, đồng thời cũng mang đến biệt ly.

Lãnh U U ngẩng đầu lên, ngây ngốc ngắm nhìn Long Nhất đang nhíu chặt chân mày, đưa tay ra xoa nhẹ cho những nếp nhăn trên trán hắn dãn ra, nhẹ giọng nói: “Long Nhất, đừng nhíu mày, thiếp thích nhìn chàng cười.”

Long Nhất nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh U U, áp lên khuôn mặt mình, thở phào một hơi, cười bảo: “Ta cười lên trông rất hấp dẫn phải không?”

“Vâng, rất hấp dẫn, rất ấm áp, tựa như mặt trời rực rỡ.” Lãnh U U yêu kiều cười, gật đầu xác nhận, dùng ngón tay khẽ lượn theo những đường cong trên môi Long Nhất.

Long Nhất mở miệng ngậm lấy ngón tay của Lãnh U U rồi cắn nhẹ, giống như đang ngậm một kiện tuyệt thế trân bảo, vừa ôn nhu lại vừa chuyên tâm.

Đôi mắt đẹp của Lãnh U U lấp lánh nhìn Long Nhất, trong tâm có chút xấu hổ, từ đầu ngón tay truyền tới trận trận cảm giác tê tê giống như điện giật, thứ cảm giác này khiến nàng mê muội.

“Long Nhất, hãy đáp ứng thiếp, cho dù gặp phải ngăn trở gì, chàng luôn phải mỉm cười đối mặt với nó. Bất kể có thương tâm bao nhiêu, khó khăn bao nhiêu, chàng đều phải mỉm cười, được không?” Lãnh U U cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Long Nhất.

Long Nhất ôm chặt lấy Lãnh U U, xoay mình lại, đè nàng xuống thành giường, cười đáp: “U U, bảo bối của ta, nàng không thấy rằng yêu cầu của nàng là thái quá sao? Ngay cả thương tâm cũng muốn ta cười, đó chẳng phải là làm khó ta sao?”

“Phải ép buộc chàng, không cho phép chàng thương tâm, chỉ cho phép chàng vui vẻ thôi.” Lãnh U U trêu chọc nói.

“Chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta, ta đã có thể ngày ngày vui vẻ rồi.” Long Nhất trầm giọng nói, rồi vùi đầu vào vùng cổ của Lãnh U U, hít lấy làn hương thoang thoảng trên người nàng.

Lãnh U U vuốt ve mái tóc đen nhánh trên gáy Long Nhất, gã đàn ông to xác lúc này giống hệt như một đứa trẻ, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác nồng đậm, tựa như muốn bùng lên từ trong lòng. Nàng nắm chặt bàn tay Long Nhất, đặt trên phần ngực trái mềm mại của nàng, nhu hòa nói: “Mặc dù thiếp không thể luôn ở bên cạnh chàng, nhưng trái tim thiếp lại vĩnh viễn ở bên chàng. Vào cái ngày mà thiếp gặp chàng, nó đã bị đánh rơi mất trên người chàng, sau đó cũng không trở lại nữa.”

Long Nhất ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh U U lệ quang long lanh, cười nhẹ bảo: “Nha đầu ngốc, trái tim nàng đã được ta bảo quản cẩn thận.” Bàn tay hắn cảm thụ tiếng trái tim Lãnh U U đập, bình bịch, bình bịch, làm rung động cả lòng bàn tay hắn.

“Đại sắc lang, chàng làm gì vậy?” Lãnh U U đột nhiên bực tức nói, cảm thấy trận trận cảm giác tê dại từ nhũ phong truyền lại. Không ngờ tên gia hỏa vô sỉ Long Nhất này lại bắt đầu khiêu khích nàng.

“Ưm, đang sờ mó nàng mà. Chỗ này của nàng thật lớn, sờ lên thấy dễ chịu vô cùng.” Long Nhất cười trêu chọc. Hắn không thích cảm giác bi thương của ly biệt, chỉ có thể dựa vào điều này để chuyển sự chú ý.

Lãnh U U khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, trong lòng lại vô cùng hân hoan, nàng cười yêu kiều: “Chàng còn như vậy nữa, thiếp sẽ không buông tha cho chàng.”

“Thả ngựa qua đây đi. Vừa nãy không biết là ai cứ liên tục cầu xin tha thứ dưới người ta đấy.” Long Nhất cười hắc hắc.

Lãnh U U hừ một tiếng, đẩy Long Nhất ngã xuống, đảo người ngồi lên eo hắn, hai bàn tay ấn chặt lên cổ tay hắn, không cho hắn động đậy.

“Nàng làm gì vậy? Không phải muốn cưỡng gian ta chứ?” Long Nhất làm ra vẻ sợ hãi hỏi. Trò đùa này trước đây bọn họ thường chơi, có thể tăng thêm tình thú, lại có thể đạt được một dạng cảm giác đặc biệt khác lạ.

“Đáp lại chàng thôi. Hôm nay, thiếp cần phải khiến cho chàng không lê nổi nữa, để xem chàng còn có thể ra ngoài câu dẫn nữ hài tử khác không?” Lãnh U U yêu kiều cười nói, kiều đồn tuyết bạch di chuyển xuống thấp, chạm vào tiểu huynh đệ không thật thà của Long Nhất. Nàng ngồi xuống, để cho nó hoàn toàn ngập vào trong cơ thể mình.

Lãnh U U nhấp nhô lên xuống giống như một nữ kỵ sỹ. Đôi ngọc nhũ hoàn mỹ rung rinh, tạo ra một trận sóng lên xuống của ngọc nhũ tuyết bạch, nhìn đến hoa cả mắt.

Chính vào thời khắc quan trọng, Lãnh U U đang chuyển động trên người Long Nhất đột nhiên ngừng lại. Nàng cảm giác có người đã phá kết giới của nàng rồi xông vào, khí tức đó tựa hồ như là Lăng Phong, người liên hệ tại Mễ Á công quốc.

“Các người vẫn chưa xong sao, thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Thanh âm của Lăng Phong vang lên bên ngoài. Nàng biết hai người đang triền miên, trong lòng vẫn có chút không thoải mái khó nói rõ được. Vả lại, thời gian cũng không còn nhiều nữa nên nàng liền tới gọi. Nếu nói không có chút tư tâm nào, chỉ sợ ngay chính bản thân nàng cũng không tin được.

Long Nhất cùng Lãnh U U đều đang đạt tới thời khắc then chốt. Lúc này đang là lúc trên không ra trên, dưới không ra dưới, thập phần khó chịu. Đúng lúc Lãnh U U định đứng dậy, Long Nhất lại giữ lấy nàng, xoay mình giành lại tư thế chủ động, hắn bảo: “Mặc y, chúng ta tiếp tục đi.”

Long Nhất bắt đầu lên lên xuống xuống mãnh liệt trên người Lãnh U U, tiếng đụng chạm nhục thể vang lên phách phách với tốc độ nhanh, khiến cho Lăng Phong đứng bên ngoài hết đỏ mặt lại đến tim đập nhanh, cảm giác đố kị xen lẫn chút tâm tình nói không ra đang nổi lên trong lòng.

Dưới kích thích như vậy, Lãnh U U cùng Long Nhất rất nhanh đạt tới cao trào. Một tiếng rên rỉ yêu kiều vang lên cao vút báo hiệu trận vật lộn này đã đi đến hồi kết.

Sau khi tắm rửa tại phòng tắm phía trong gian phòng ngủ xong, hai người đi ra ngoài, nhìn thấy Lăng Phong đang nhăn mặt ngồi trên tràng kỷ.

“Long Nhất, huynh qua đây, đệ có chuyện muốn nói với huynh.” Lăng Phong đứng dậy kéo tay Long Nhất bước ra ngoài, để lại Lãnh U U đang vô cùng ngạc nhiên đứng trong sảnh.

Hai người đi lên tầng gác cao nhất của lữ điếm, thiết lập một tầng kết giới ở xung quanh. Lăng Phong đã khôi phục diện mạo nữ giới, trở thành Phong Linh. Nàng không nói lời nào đã kiễng chân ôm chặt lấy cổ Long Nhất rồi hôn hắn.

Rất lâu sau, hai người mới rời môi. Long Nhất cười, vỗ nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Phong Linh rồi hỏi: “Nàng ghen phải không?”

“Ưm, chàng có nghĩ là thiếp quá hẹp hòi không?” Phong Linh cất tiếng thừa nhận, ngẩng đầu hỏi.

“Tất nhiên là không. Nếu nàng không ghen thì ta mới thấy đau lòng đó!” Long Nhất trong lòng có chút hổ thẹn. Nữ nhân của hắn đều toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, nhưng trái tim hắn lại chia thành mấy phần không bằng nhau, quả thật có một chút không công bằng.

Đôi mắt Phong Linh phát ra tia sáng kỳ lạ nhìn Long Nhất, nàng nhu hòa nói: “Sau này thiếp sẽ chú ý, cố gắng trở thành tỷ muội tốt với U U. Hi hi, chàng vẫn không nói việc thiếp là nữ hài với nàng ta sao?”

Thấy Phong Linh không biết tại sao lại bật cười, Long Nhất trong lòng có chút kỳ quái, đáp: “Không, chuyện này dĩ nhiên là do nàng đi nói rõ. Nàng không nói, ta sao có thể nói toạc ra được?”

“Ưm, Long Nhất, chàng thật tốt.” Phong Linh lao tới ôm chặt lấy Long Nhất.

Hai người đi xuống tầng dưới. Lãnh U U thấy Lăng Phong mặt mày hớn hở, lại thấy Long Nhất đang khoác một khuôn mặt cười xấu xa, cảm thấy giữa hai người tựa hồ như có chút kỳ quái, nhưng nàng tịnh không nói gì cả.

Lúc sắp ra đi, Long Nhất cùng Lãnh U U ôm nhau thật chặt. Niềm vui trùng phùng còn chưa qua thì sự ly biệt đã lại đến. Tuy rằng có chút khó chịu, nhưng điều này chính là nhân sinh a. Ly biệt ngày hôm nay là để trùng phùng càng tốt đẹp hơn.

Một lúc lâu, hai người mới tách ra. Long Nhất chuyển người qua ôm lấy Lăng Phong vào trong lòng, bàn tay nhẹ vỗ lên lưng nàng, nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe được: “Linh nhi, bảo trọng.”

“Ưm, chàng phải nhớ tới thiếp. Mỗi ngày đều phải nhớ tới thiếp một trăm lần, bởi vì thiếp mỗi ngày cũng sẽ nhớ chàng một vạn lần, chịu lỗ quá đi mất.” Lăng Phong lẩm bẩm bên tai Long Nhất, bàn tay nhỏ nhắn cấu nhẹ lên lưng hắn.

Người đi lầu trống. Long Nhất không đưa tiễn. Hắn không thích thứ cảm giác bi thương đó của ly biệt, cũng sợ phải nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ mông lung của nhị nữ. Long Nhất ngẩn ngơ ngồi trong phòng trọ của lữ điếm, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng còn sót lại của hai nàng, tâm tư có chút lơ lửng.

Nỗi biệt ly đến đột ngột và nhanh chóng như vậy, đến mức khiến cho Long Nhất thập phần không quen, cảm tình lụy nhân a. Long Nhất của tiền thế lãnh khốc vô tình, ngoài Long Thất ra thì không có chút bận tâm gì. Long Nhất của kiếp này lại có quá nhiều vướng víu. Hắn ruột mềm trăm mối, ôn nhu đa tình, hầu như đi đến chỗ nào cũng có thể làm kích động cả một đại đội nữ hài tử.

Sắc trời đã sắp tới hoàng hôn, ráng chiều mĩ lệ đem toàn bộ thế giới nhuộm thành một vùng diễm hồng êm dịu. Vùng trời thành thị cũng bắt đầu trở nên nhiệt náo. Hoàng hôn chính là lúc mà các chú chim nhỏ quay về tổ. Tiếng chiêm chiếp đan xen lẫn nhau thành một nhạc khúc mĩ diệu, lan ra cùng với tiếng mọi người đang trên đường trở về nhà.

Long Nhất đứng dậy rời đi, mang theo chút hiu quạnh đi giữa dòng người ngược xuôi không ngừng, đi không mục đích theo dòng người tiến về phía trước. Đột nhiên, Long Nhất dừng chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người toàn thân trắng toát. Thân ảnh đầu đội mũ trùm đang đứng gần đó bình tĩnh nhìn hắn, y nguyên không giận chẳng hờn, tựa hồ như đã dung nhập vào giữa đất trời. Nàng cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhưng mọi người bên cạnh tựa như đều coi nàng là không khí. Duy chỉ có Long Nhất là có thể cảm thụ được nàng, thậm chí là từng nhịp đập của trái tim nàng.

“Tiểu Y?” Long Nhất lẩm bẩm trong lòng. Đối với nữ hài gieo gió gặt bão trở thành thị nữ của hắn này, hắn cũng đã sớm quên rồi. Trong ý thức cũng không muốn nhớ tới nàng, còn chưa nói nói những cái khác.

Long Nhất tách khỏi đoàn người, đi đến bên cạnh Tiểu Y, hờ hững hỏi: “Nàng đang tìm ta sao?”

“Ngài chẳng phải là chủ nhân của ta hay sao?” Thanh âm của Tiểu Y mang theo một chút cay đắng và đau khổ.

“Ta đã từng nói rằng nếu không có chuyện thì đừng tới tìm ta. Nhìn thấy nàng, cuối cùng sẽ khiến ta nhớ tới một vài sự việc không vui nào đó.” Long Nhất hờ hững đáp. Hắn trước kia luôn đối đãi với Tiểu Y như muội muội, không tưởng được nàng lại đối với hắn như thế.

Thân thể Tiểu Y khẽ run rẩy, trái tim đột nhiên đau nhói. Nàng ảm đạm nói: “Từ lúc định ra huyết khế, số kiếp ta đã là thị nữ của ngài. Thị nữ tất nhiên là phải ở bên cạnh chủ nhân. Nếu ngài không vui thì có thể giết chết ta.”

Long Nhất ngạc nhiên. Nghe ngữ khí của Tiểu Y, nàng tựa hồ như đang giận dỗi với bản thân.

“Ở bên cạnh ta ư? Hắc hắc, nàng có lẽ còn chưa hiểu rõ chức trách của thị nữ. Thị nữ không chỉ phải phụ trách các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cho chủ nhân, mà còn đối với chủ nhân… ừm, khi có nhu cầu về phương diện đó, cũng phải giải quyết giúp chủ nhân. Nàng có thể làm được không?” Long Nhất cười gian ác, đôi mắt quan sát trên dưới thân thể Tiểu Y. Lúc này, hắn chợt nghĩ tới Lâm Na, nàng ta cũng phải làm thị nữ cho mình một tháng, lúc đó có thể muốn làm gì thì làm hay không?

Tiểu Y chấn động, trái tim thiếu chút nữa nhảy vọt ra, khuôn mặt càng đỏ rực lên, thông qua lớp bạch sa cũng có thể thấy được. Dưới mục quang sắc dục của Long Nhất, nàng cảm thấy có phần không biết làm sao, cảm thấy mục quang của hắn tựa hồ như đang xuyên qua quần áo nàng mà nhìn vào, bản thân giống như đang phơi bày không chút che đậy trước mắt hắn.

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer