Long nhất điểm nhẹ chân, thân hình quỷ mỵ khẽ lách ra. Đạo kiếm quang lam sẫm xuyên thấu qua hư ảnh của hắn bổ vào mặt đất, nhất thời tạo thành một cái khe sâu bốn năm thước.
-“Tốc độ thật nhanh” Hồng Nương Tử trong lòng kinh ngạc, cũng không hề bảo tồn thực lực mà xoay người tần công Long Nhất như bão táp.
Chỉ thấy màn màn đấu khí màu lam sẫm đang nhảy múa giữa không trung, từng đạo từng đạo nối tiếp nhau không ngừng đánh về phía Long Nhất. Đấu khí sở học của Hồng Nương Tử quả thực rất cao, công kích liên miên như nước chảy mây trôi, mỗi chiêu lại vừa nối tiếp vừa phối hợp với nhau. Mặc dù thoạt nhìn có lúc mở ra có lúc thu vào không giống như đấu khí bình thường nhưng nhìn kỹ lại không phát hiện sai biệt chỗ nào, hơn nữa khi mở ra như để lộ sơ hở dụ người tiến công, nhưng khi tiến công vào mới thấy khó mà lọt qua được, sự biến hóa kín kẽ làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhưng Long Nhất bằng vào công phu Càn khôn đại na di tựa như con lươn cứ nhằm vào những khe hở giữa những luồn đấu khí sắc bén mà lách tránh, mỗi lần tránh được lại là đang ở vào một góc độ thuận lợi nhất để phản công, khuôn mặt tuấn tú của hắn không dấu điếm ánh mắt đầy tà ý mà nhìn khắp người Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử tấn công liên tiếp cả chục lần, mà ngay cả một góc áo của hắn cũng không chạm tới được. Nàng thu chiêu ngừng lại, đứng thẳng người hít một hơi rồi gắt giọng:
-“Tây Môn thiếu gia nói dùng quyền thuật đối kháng, nhưng chỉ biết né tránh, nói chuyện không biết tính toán gì hết”
Long Nhất cười hắc hắc đáp:
-“Ta chỉ là đang muốn thử một chút lực công kích của Hồng Nương Tử thôi, quả nhiên là đã gặp được rồi a”
– “Tây Môn thiếu gia đang trào phúng tiểu nữ sao” Hồng Nương Tử bất mãn nói, nàng tấn công lâu như vậy mà Long Nhất một chiêu phản công cũng không có, tự nhiên cho rằng hắn đang trêu chọc nàng.
-“Đương nhiên không phải, công phu chạy trốn này, ta nhận hạng nhất không ai dám nhận hạng nhì, cho dù là kiếm thánh cũng phải công nhận vậy” Long Nhất có chút tự đắc cười nói, trên đời này đem chuyện chạy trốn mà quang minh chính đại xếp hạng thì sợ rằng chỉ có mình hắn.
Hồng Nương Tử ngần người rồi cười duyên nói:
-“Công phu chạy trốn của ngươi thiên hạ đệ nhất ta không phủ nhận. Nhưng dù sao cũng phải cho ta thấy uy lực của quyền thuật một chút chứ”
Long Nhất cười hắc hắc, đoạn xắng tay áo lên tạo thế khởi thủ thức của Không minh quyền, tay phải hướng Hồng Nương Tử ngoéo một cái:
-” Đến đây đi, ta cam đoan không chạy trốn nữa, nàng cũng phải cẩn thận một chút đó”
-“Ngươi mới phải cẩn thận, xem chiêu “Bách điệp trảm” của ta đây” Hồng Nương Tử yêu kiều quát lên một tiếng, thân ảnh phiêu hốt, cự kiếm trong tay xuất ra tầng tầng hư ảnh, kiếm quang màu lam sẫm tầng tầng lớp lớp công đến Long Nhất, quả nhiên cái tên “Bách điệp trảm” không phải hư danh rồi.
Long Nhất nhún người bay lên không, vận ngạo thiên quyết vào hai chân, đúng là đạp lên từng đạo kiếm quang trùng trùng của Hồng Nương Tử mà tiến tới, làm cho đôi mắt những người xem chiến muốn rớt hẳn ra ngoài. Tư thế của Long Nhất quả thật rất tiêu sái như thiên thần hạ phàm, làm cho một ít nữ pháp sư trong Thiểm điện Dong binh đoàn hai mắt rực sáng.
Hồng Nương Tử trong lòng khiếp sợ, nhưng nàng không hổ là một S cấp Dong binh thân đánh trăm trận, chiêu thức lập tức hoán đổi, cự kiếm đột ngột hạ xuống rồi hướng ngược lên mà bắn ra mấy đạo kiếm khí.
-“Oa, nàng muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn à” Long Nhất đảo người một cái tránh đạo kiếm quang đang nhằm vào mệnh căn giữa hai chân hắn. Hắn kêu một tiếng rồi một quyền phá không đánh về phía Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử lúc đầu chưa phát giác ra, đến khi quyền kình cách bản thân một chút thì cảm giác đoạt mệnh đã hiện rõ khiến lục phủ ngũ tạng của nàng nhộn nhạo. Nàng vội vàng xoay cự kiếm ngăn cản lại, quyền kình phóng tới liền nổ mạnh phân ra, rồi liên tiếp sinh ra những vụ nổ liên hoàn. Hồng Nương Tử cuống quít lui lại, sau khi lui hơn mười trượng thì mới có thể đứng vững lại được, khuôn mặt tươi cười trở nên trắng bệnh.
-“Uy lực của quyền thuật chính là đây, còn muốn nữa hay không?” Long Nhất cười hì hì nói.
Hồng Nương Tử không ngừng hồi khí, ngay khi hơi thở nàng chậm lại, ngón tay đột nhiên xuất ra một cái giới chỉ. Thần sắc nàng trở nên ngưng trọng vô cùng, hiển nhiên là đã định chơi thiệt tình rồi.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ đắc tai ương. Long Nhất thu lại vẻ cười cợt, thân hình như làn gió nhắm hướng Hồng Nương Tử phóng tới. Ngay khi Long Nhất tới gần, Hồng Nương Tử xoay cự kiếm công tới với tốc độ nhanh vô cùng. Long Nhất cả kinh trong lòng, điên cuồng vận nội lực ngưng tụ trên hai tay mà đấm thẳng vào đạo kiếm quang đang công tới.
Tất ca mọi người đều không nghĩ đến việc Long Nhất dám dùng tay không ngạnh tiếp kiếm quang, nhất là thành viên Thiểm điện Dong binh đoàn, bọn họ đều biết chiếc mai giới chỉ của Hồng Nương Tử là bảo vật gì rồi, có thể nói còn tốt hơn cả chiếc giới chỉ của Long Nhất. Chiếc không gian giới chỉ của Long Nhất có thể tăng được 30% đấu khí, nhưng mai giới chỉ của Hồng Nương Tử chẳng những tăng 40% đấu khí mà còn có thể đem lực công kích tăng lên gấp đôi. Những năm gần đây, không biết có bao nhiêu quái vật và địch nhân chết dưới chiếc mai thần giới chỉ này của nàng rồi…
Tiếng kim loại va chạm với nhau “Đang” một tiếng, làn kiếm quang biến mất nhanh như chớp còn Long Nhất không lùi lại mà còn hóa thành một đạo hư ảnh phóng tới trước mặt Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử còn đang kinh hoảng muốn thu lại kiếm, nhưng cổ tay nàng nhói dau, cự kiếm đã rời tay bay ra ngoài. Mà lúc này quyền đầu của Long Nhất đã đến gần, nhắm thẳng vào trán của nàng mà công tới. Dưới tình thế cấp bách, Hồng Nương Tử định dùng đến chiếc phong giới chỉ hộ thân cuối cùng để tạo kết giới, nhưng lại nghĩ đến nắm đấm kia có thể phá vỡ kết giới dễ dàng, trong khoảnh khắc do dự đó nàng đã thấy nắm đấm của hắn che kín cả tầm mắt nàng.
Hồng Nương Tử nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng ngoài tiếng gió phần phật, lại không có cảm giác đau đớn gì.
Nàng mở mắt liền thấy thiết quyền của Long Nhất chỉ cách trán mình có nửa tấc, nhãn châu của nàng vừa chuyển đã thấy kẻ trước mặt đang cười dài.
Long Nhất thu hồi nắm tay rồi dùng sức xoa bóp cổ tay đang tê rần của mình. Mặc dù có nội lực bảo vệ nên tay hắn không bị thương gì, nhưng tay áo đã bị kiếm khí chấn nát thành vải vụn.
-“Tiểu nữ đã thấy rồi, không nghĩ đến trên đời lại có loại công phu thần kỳ thế này. Có lẽ không lâu nữa quyền thuật sư nhất định sẽ trở thành một chức nghiệp trọng yếu trên Thưong lan đại lục như chiến sỹ, pháp sư vậy.” Hồng Nương Tử nhìn chằm chằm vào Long Nhất tựa như muốn xuyên thấu hắn.
-“À, có lẽ vậy” Long Nhất cười đáp. Hắn đem cự kiếm trả lại cho Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử cũng không tiếp lấy cây cự kiếm:
-“Kiếm đã hư, không còn dùng được”
Long Nhất nghe vậy hướng thân kiếm quan sát một chút, quả nhiên trên thân kiếm đã xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ. Hắn cười khan hai tiếng thu hồi thanh kiếm rồi nói:
-“Cái này, thật không hay rồi. Hôm nào có cơ hội sẽ bồi thường nàng một thanh kiếm tốt khác”
-“Không cần, cho dù có kiếm tốt cũng không chịu nổi một quyền của ngươi” – Hồng Nương Tử than nhẹ một tiếng u oán đáp lời hắn, loại phong tình vạn chủng này đối với Long Nhất mà nói quả thật có lực hấp dẫn trí mạng.
Long Nhất cười hắc hắc rồi đão mắt không dám nhìn Hồng Nương Tử nữa. Nữ nhân này mười phần hấp dẫn, tuyệt đối có bản lãnh mê chết người ta. Hắn nhìn sắc trời rồi nói:
-“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi”
Hắn tiến vào cỗ xe ngựa, đã thấy thần sắc Nạp Lan Như Nguyệt có chút không ổn cũng đang nhìn hắn.
—————
Xa đội chậm rãi đi tới, đột nhiên bên ngoài xe vang lên âm thanh nhu mị của Hồng Nương Tử:
-“Tây Môn thiếu gia, tiểu nữ đối với quyền thuật của người hết sức hứng thú, không bằng chúng ta ra ngoài kia tham khảo một phen”
Long Nhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, thấy nàng cắn chặt môi, ánh mắt khần trương nhìn hắn. Hắn giả vờ muốn đứng lên, lập tức bàn tay của nàng đã giữ chặt tay hắn, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn rồi dùng khẩu hình nói ra ba chữ “không cho đi”.
Long Nhất cười cười, con mắt nhìn về bàn tay ngọc trắng như tuyết của nàng đang nắm lấy tay hắn. Hắn nở nụ cười mập mờ, nha đầu kia còn nói là không thích hắn, ai cũng thấy là đang ghen đây.
Nạp Lan Như Nguyệt nhanh như chớp buông tay ra, khuôn mặt hồng lên mà cười nhẹ, nhưng ánh mắt cảnh cáo hắn vẫn không đổi.
Động tác của hai người trong xe ngựa khiến Tiểu Thúy cười không dứt. mà thật tình nàng cũng không hiểu công chúa và phò mà gia đang xảy ra chuyện gì.
Long Nhất kéo tấm rèm cửa sổ trên xe ra, nói với Hồng Nương Tử đnag ở bên ngoài:
-“Tham khảo quyền thuật cũng vui lắm, nhưng vừa rồi cùng nàng đánh một hồi hao phí thể lực quá nhiều rồi nên ta đang muốn nghỉ nơi một chút, không bằng sau này tính tiếp vậy”
Hồng Nương Tử nghe vậy liếc mắt nhìn Long Nhất rồi cười. Nàng cũng không hề dây dưa mà đánh ngựa chạy thẳng lên trước.
Long Nhất lùi về bên trong xe ngựa nhìn Nạp Lan Như Nguyệt cười nói:
-“Giờ nàng hài lòng chưa, hũ giấm chua”
-“Ai là hũ giấm chứ, không biết xấu hổ, ta hài lòng cái gì, ta chỉ sợ quan viên Nạp Lan Đế quốc bên ngoài lại phải suy nghĩ miên man, đến lúc đó phiền toái vô cùng” – Nạp Lan Như Nguyệt ngẩng đầu hừ mạnh.
-“Ta xem nàng mới là người suy nghĩ miên man, theo nàng nói vậy thì ta chi cần lén lút tới lui với Hồng Nương Tử thì không có việc gì rồi” Long Nhất nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Như Nguyệt rồi nở nụ cười gian.
-“Làm vậy …. đương nhiên …. hừ” Nạp Lan Như Nguyệt bực mình trong lòng, lại bắt đầu nói không nên lời.
Long Nhất cười hắc hắc, hắn nhấc mông ngồi xuống bên cạnh Nạp Lan Như Nguyệt, mắt nhìn chằm chằm vào nàng liền thấy khuôn mặt yêu kiều đã đỏ đến tận mang tai.
-“Ngươi nhìn cái gì, cách xa ta một chút” Nạp Lan Như Nguyệt xấu hổ vội la lên, người này như thế nào mà da mặt dầy vô cùng a.
-“Như nguyệt, nàng thật xinh đẹp” – Long Nhất trong miệng đột nhiên thốt ra một câu than thở.
Nạp Lan Như Nguyệt lập tức ngẩn người, khóe miệng lộ ra chút cười nhưng nhanh chóng dấu đi, nàng hừ lạnh:
-“Ta nào được xinh đẹp như Hồng Nương Tử kia, khiến ngươi si mê nàng như vậy”
-“Hồng Nương Tử mặc dù xinh đẹp, nhưng ta cho rằng nàng mới hấn dẫn hơn. Khi lần đầu tiên gặp nàng ở hoành đoạn sơn mạch ta đã ngây người, lúc đó ta đã tự hỏi có phải cửu thiên tiên nữ đã hạ phạm hay không” – Long Nhất nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Như Nguyệt, bắt đầu dùng giọng nói chân thật nhất nói ra những lời đường mật.
Vẻ mặt Nạp Lan Như Nguyệt có chút ngẩn ra, hai mắt bắt đầu đỏ lên. Nhưng Tiểu Thúy đứng kế bên đang hai tay ôm lấy ngực, cảm thấy da gà nổi lên.
-“Phò mã gia, người đừng nói nữa, Tiểu Thúy chịu không được” Đang lúc trong lòng Long Nhất thầm đắc ý, Tiểu Thúy đột nhiên cúi đầu cầu xin hắn.
Nạp Lan Như Nguyệt giựt mình tỉnh lại, lập tức đầy Long Nhất ra:
-“Ai thèm tin lời ma quỷ của ngươi chứ, chỉ lừa được mấy tiểu hài tử thôi, hơn nữa ta có xinh đẹp hay không không liên quan đến ngươi”
Thất bại thì thôi, Long Nhất bất đắc dĩ nhún vai rồi chấp nhận, vửa rồi diễn hay như thế mà sao có người lại nghe được thần sắc ma quỷ như vậy chứ.
——–
Chính lúc này, xengựa đột ngột dừng lại, phía trước truyền đến một trận hỗn loạn.
-“Chuyện gì xảy ra?” Long Nhất nhíu mày nhảy khỏi xe ngựa, hơi thở đột nhiên dừng lại, chỉ thấy cách đó không xa có hơn mười tượng băng hình người đang phản xạ ánh mặt trời.
*************************