NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 111: Bối Toa chịu ủy khuất

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Dịch: anhtuanek

Biên Tập: HannaKid

Hiệu đính: Aficio Lúc này, vài đạo nhân ảnh bay lên trên lôi đài. Đó là Long Nhất, tộc trưởng Man Ngưu tộc cùng với nữ nhi của ông ta – Y Oa, cả phụ thân của Bối Toa nữa.

“Man Ngưu, ngươi không sao chứ?” Y Oa quan tâm nhìn Man Ngưu, mắt đã bắt đầu rơi lệ, có thể thấy càm tình của cô ta đối với Man Ngưu đích thực là rất sâu đậm.

“Không sao, không sao.” Man Ngưu lắc lắc cái đầu rồi nhìn Y Oa mà cười một cách ngờ nghệch.

Long Nhất tức thì phát ra hai đạo Quang Dũ thuật để bao bọc lại vết thương trên vai của Man Ngưu, nhưng vết thương của hắn vẫn không thể lành lại được, máu vẫn không ngừng trào ra.

Long Nhất hơi cau mày, dùng ngón tay phong bế huyệt đạo của Man Ngưu lại, bây giờ thì mới có thể ngăn trở không cho máu tiếp tục chảy ra. Long Nhất nhìn ngân sắc chủy thủ trong tay của Bối Toa, rồi trầm giọng hỏi: “Đó là loại vũ khí gì vậy?”

Bối Toa bị Long Nhất dùng cặp mắt băng lạnh nhìn vào, mục quang không tự chủ được muốn tránh đi. Nàng lắp bắp: “Đó là Thánh khí của tồ tộc bọn – Du Long Chủy Thủ, vết thương do nó tạo ra miễn dịch đối với ma pháp trị thương thuộc quang hệ và thủy hệ. “

Y Oa vừa nghe thấy thế nộ hỏa liền dâng cao ba trượng, trùng trừng nhìn về phía Bối Toa mà nói: “Ngươi đúng là con hồ ly tinh hiểm độc, tới đây làm loạn còn chưa tính, không ngờ lại thâm độc đến vậy, Man Ngưu tộc chúng tôi tuyệt đối không hoan nghênh.”

Long Nhất thấy Y Oa vì Man Ngưu mà giận dữ như thế, không khỏi cười thầm. Trong lòng cũng thấy cao hứng thay cho Man Ngưu.

Tộc trưởng hồ tộc hướng về Tộc trưởng Man Ngưu tộc mà hành một lễ rồi nói: ” Là tiểu nữ của ta đã sai, ta thay tiểu nữ của mình mà xin lỗi. Quả thật, ta cũng không còn mặt mũi nào để ở lại Man Ngưu tộc của ngài nữa, mong ngài cho phép ta được dẫn tiểu nữ rời khỏi đây.”

Tộc trưởng Man Ngưu tộc nắm lấy tay của Tộc trưởng hồ tộc, cười nói: “Ở trên lôi đài tỉ thí khó mà phân biệt đúng sai, ngày hôm nay là ngày đại hỉ của Man Ngưu tộc chúng tôi, bất kể như thế nào thì ngài cũng nên ở lại uống với chúng tôi vài ly rượu, cứ coi như là nể mặt Man Ngưu tộc vậy.”

Tộc trưởng hồ tộc thấy ngữ khí hết sức chân thành của Man Ngưu tộc trưởng, không tiện chối từ.

Sau đó, Luận Võ Đại Hội của Man Ngưu tộc đã chính thức bế mạc, còn Man Ngưu thì đạt được sở nguyện – đắc thủ mỹ nhân. Tiếp sau đó là khánh điển cực kì lớn được tổ chức, khắp lãnh địa của Man Ngưu tộc, nơi nào cũng bắt đầu đốt lửa, người người đều hát hò nhảy múa ăn mừng. Nhà nhà đều mang vật thực ra chiêu đãi các tộc thú nhân.

Man Ngưu mặc bộ y phục dũng sĩ thô ráp nhưng cũng không kém phần hoa lệ. Sau khi bái lễ trước tượng Thú Thần để chính thức thành phu phụ với Y Oa, hắn dẫn nàng ta tiến về phía Long Nhất.

Một tiếng trống vang lên, Man Ngưu cùng Y Oa cùng quỳ xuống trước mặt Long Nhất, dùng lễ quỳ bái – nghi lễ sùng kính nhất của Man Ngưu tộc, nên lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía đó. Phải biết rằng việc hành lễ của Man Ngưu tộc thận trọng phi thường bởi vì điều đó đại biểu cho sự trung thành của mỗi một người dũng sĩ. Nghi lễ này nói lên việc hắn ta sẽ giao sinh mệnh mình cho đối phương.

Long Nhất không hề tránh né, mỉm cười nhận lấy một bái của phu thê Man Ngưu. Bởi vì hắn ta biết được Man Ngưu từ nhỏ đã không có phụ mẫu, bản thân là đại ca của hắn thì một lễ này nhận cũng là lẽ thường.

“Lão đại, Man Ngưu có được ngày hôm nay, có thể lấy được Y Oa đều là do đại ca ban cho. Man Ngưu hướng về Thú Thần mà thề rằng, sau này sinh mệnh của Man Ngưu đệ sẽ là của lão đại, dù lão đại có bảo Man Ngưu chết đi, Man Ngưu tuyệt không hề nhíu mày.” Man Ngưu cất giọng vang rền, rồi hướng ánh mắt cảm kích lẫn sùng bái về phía Long Nhất.

Long Nhất nâng Man Ngưu đứng dậy, nắm chặt lấy bờ vai rắn chắc của hắn ta mà cười nói: “To đầu mà dại, ngày đại hỉ như thế này mà lại nói những lời đó. Đệ gọi ta là lão đại, đệ không biết như thế có nghĩa gì sao. Hôm nay là ngày đại hỉ của đệ, mọi người đều đang chờ chuốc rượu cho đệ kìa, còn không mau sang chỗ khác đi. “

Đêm nay, quả thật Long Nhất đã bị quần thảo cho đến mệt nhoài, bởi vì sau khi biết được hắn ta là đại ca của Man Ngưu thì những thú tộc khác đều tiến về phía hắn cùng ăn uống nhảy múa khiến cho hắn buộc phải tìm đến những nơi vắng vẻ, không từ mà biệt. Hơn nữa, mùi vị trên thân thể của thú nhân thực khiến cho những gì trong dạ dày của hắn như muốn nôn cả ra.

Cách xa những đám đông đang hoan hỉ chén tạc chén thù, Long Nhất ngồi trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn vào ánh lửa đang dập dờn soi sáng trên mặt đất, một mình uống rượu của ngưu tộc. Rượu của thú tộc mặc dù không êm dịu như Bách Hoa tửu của Tinh Linh tộc, nhưng mạnh bạo hơn nhiều, đúng là thứ rượu dành cho họ.

Đột nhiên, Long Nhất phun ra một ngụm rượu, nhãn thần lóe sáng, trầm giọng: “Là ai? Mau ra đây?”

Một thân ảnh mông lung dần dần ngưng tụ lại ở trước mắt Long Nhất, bất ngờ đó lại là thiếu nữ hồ tộc Bối Toa.

“Nửa đêm canh ba lại theo ta đi đến địa phương hoang vắng, không phải là muốn dụ dỗ ta chứ?” Long Nhất mỉm cười trào phúng. Có lẽ ấn tượng ban đầu sâu đậm nhất, hiện tại hắn tuyệt chẳng có bất kì một điểm hảo cảm nào đối với hồ tộc. Huống hồ nữ nhân này lại có bộ dạng rất giống với mẹ con hồ tộc lúc trước.

“Ngươi…” Bối Toa căm phẫn nhìn Long Nhất, nhưng lại thực sự không nói lên một câu phản bác nào. Nàng ta đến đây thuần tùy là do quá tò mò về hắn ta, nhưng điều này nói ra càng dễ hiểu nhầm.

Mục quang Long Nhất nhìn chòng chọc vào thân thể Bối Toa mà suy đoán. Càng nhìn thì càng thấy rất giống, trong đầu không khỏi suy nghĩ về mối quan hệ giữa nàng ta và hai mẹ con hồ tộc kia.

Bối Toa bị mục quang trần trụi của Long Nhất lướt lên lướt xuống trên thân thể, trong lòng không tự chủ được tức thì run rẩy. Thân thể kiều mị bỗng dưng dâng lên cảm giác nhột nhạt khó chịu, tựa hồ như đang bị bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Khuôn mặt sáng sủa chợt đỏ ửng, không rõ bản thân đang có cảm giác gì, nàng hiện tại không muốn tiếp xúc với mục quang trần trụi của Long Nhất nữa, liền lập tức chuyển thân muốn đi xuống núi.

“Nàng hãy dừng lại!” Long Nhất hạ trầm giọng hét.

Bối Toa nghe thế thì dừng lại, quay người nói với ngữ khí chẳng chút hảo ý: “Có chuyện gì?”

“Nàng quay lại đây!” Long Nhất nói với vẻ ra lệnh.

Bối Toa nghe xong thì ý thức như muốn tiến đến cạnh Long Nhất, nhưng đột nhiên thần hồn trở lại, trong lòng tự nói với mình “Tại sao ta lại nghe lời nói của tên háo sắc nhà ngươi chứ?” Tiếp đó thì “Hừ” lên một tiếng lạnh lùng rồi nhìn về phía Long Nhất với ánh mắt gây hấn.

“Còn không qua đây!” Long Nhất chiếu mục quang bức nhân về phía Bối Toa, ngữ khí tỏ vẻ không chấp nhận sự chần chừ.

Bối Toa giật nảy mình, lắp bắp nói: “Ta… tại sao ta phải qua đó chứ, ta không… ta không thích bị ngươi quản lý.” Nói xong liền quay người chạy mất.

Đột nhiên nhãn thần của Bối Toa tối sầm lại, toàn thân va vào một vật cản ở phía trước rồi bị đẩy bật về phía sau.

“A, đau chết ta mất.” Bối Toa ngồi trên mặt đất mà che lấy cái mũi, cảm giác cay cay nơi mũi, lệ trên khóe mắt như sắp trào ra.

“Ngươi muốn gì đây chứ? Ngươi …” Bối Toa vừa định thóa mạ hắn ta một trận, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nhãn thần lạnh băng của Long Nhất, những lời muốn nói đành phải nuốt lại.

Hắn ta không phải muốn giết mình chứ, Bối Toa song thủ đan vào nhau. Thực sự là nàng ta đã bị ánh mắt của Long Nhất làm cho khiếp sợ đến nổi da gà.

“Nàng biết sự việc một chi hồ tộc ở phía tây bắc bị tiêu diệt toàn bộ chứ?” Long Nhất chầm chậm hỏi, rồi cẩn thận quan sát biểu tình của Bối Toa.

Chỉ thấy sắc mặt Bối Toa tức thì biến đổi, vẻ đau thương hiện rõ lên trong mắt nàng ta.

“Ta biết điều chứ. Có người phát động cấm chú ở đó, tộc nhân toàn bộ bị tử vong, ngay cả mẫu thân cùng muội muội của ta cũng…” Bối Toa chầm chậm gật đầu, nói tới đây nức nở chẳng thành lời.

Nhãn thần Long Nhất bạo xạ hàn quang, cánh tay đột nhiên duỗi ra, bóp chặt lấy cái cổ trắng như tuyết của Bối Toa. Thì ra bọn họ là người một nhà, chả trách “cá mè một lứa”.

“Thả… thả ta ra, ta không… không thể thở được.” Bối Toa đưa đôi tay nắm chặt lấy tay của Long Nhất, cực lực xô đẩy hắn ra. Nhưng nàng làm sao có thể là đối thủ của Long Nhất chứ?

Tay của Long Nhất chầm chậm bóp chặt lại, khiến cho nhãn thần Bối Toa lộ xuất vẻ kinh khủng, kèm theo nghi vấn lẫn không cam chịu. Tựa hồ như chất vấn sao Long Nhất lại hạ sát thủ đối với nàng ta.

Thân thể Long Nhất chợt run lên, ánh mắt này của Bối Toa dường như không giống với vẻ khiêu gợi của mẫu thân cùng muội muội nàng. Chẳng lẽ nàng không cùng một loại người với bọn họ? Tay của hắn tức thì buông ra, khẽ thở dài một tiếng rồi thả Bối Toa xuống dưới mặt đất.

“Ta hỏi nàng thêm một câu, hy vọng là nàng hãy thành thật hồi đáp, nếu không hậu quả sẽ thập phần bi thảm đó.” Long Nhất đứng dậy lạnh lùng nhìn vào Bối Toa.

Bối Toa đang ho sặc sụa, cũng nhìn trả Long Nhất với ánh mắt hận thù.

“Nàng và mẫu thân cùng muội muội tại sao không phải ở cùng một tộc.” Long Nhất lập tức hỏi.

Bối Toa mím chặt môi lại, lạnh lùng hừ một tiếng, định chống đối với Long Nhất tới cùng.

“Không nói sao? Có tin là ta sẽ lập tức hạ sát nàng không?” Long Nhất cúi xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào song mục của nàng.

Bối Toa vẫn hừ lạnh một tiếng như cũ, quật cường không đáp một lời.

Long Nhất cau mày lại, đại thủ một lần nữa hướng tới cổ của Bối Toa, thì thấy nàng ta kiên quyết nhắm chặt mắt lại, rồi ngẩng đầu lên để tạo điều kiện cho Long Nhất bóp lấy.

Long Nhất cười khổ một tiếng. Lúc này hắn cũng đã tin thiếu nữ hồ tộc này tịnh không cùng một dạng với mẫu thân cùng muội muội nàng. Lần đầu tiên khi hắn bắt được hai người bọn họ, thì bọn họ lại tìm cách mê hoặc nhân tâm, nhưng đối với nữ hài tử này lại hoàn toàn khác biệt.

“Không sợ chết sao? Có tin là ta sẽ lột sạch y phục của ngươi rồi đem cho bọn thú nhân thưởng thức không?” Long Nhất cất tiếng đe dọa, giọng nói mang theo sát khí khiến người khác phải nghẹt thở.

Toàn thân Bối Toa tức thì run rẩy, cặp lông mi đang nhắm chặt lại cũng không ngừng rung động, ở khóe mắt ứa ra hai dòng lệ. Nhưng nàng tuyệt nhiên không mở miệng nói một lời nào, không chấp nhận chịu thua.

“Vẫn không chịu nói sao? Đó là do cô chọn lựa sự phiền não đấy.” Long Nhất càu nhàu, tay phải xoa xoa râu mọc trên mặt mình.

Bối Toa lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy biểu tình khổ não của Long Nhất, gánh nặng trong lòng liền được giải khai. Bởi vì nàng không nhận ra trên thân thể hắn chút sát khí nào.

“Tại sao ngươi muốn biết về điều đó?” Bối Toa đột nhiên mở miệng nói, trên đôi mắt vẫn còn vương lệ.

“Ta tự nhiên là có lý do của ta, tốt nhất là nàng nên nói cho ta biết điều đó.” Long Nhất chầm chậm nói.

“Ngươi hỏi một câu hỏi không hay cho lắm, lại bức bách người ta phải trả lời. Nếu như ngươi mềm mỏng một chút, ta có thể sẽ nói cho ngươi biết sự thật.” Bối Toa khẽ nói, cặp mắt bí mật liếc nhìn Long Nhất một lượt. Vừa rồi hắn suýt chút nữa đã giết nàng.

Long Nhất thở dài một tiếng, rồi mềm mỏng nói: “Bối Toa tiểu thư à, ta thỉnh cầu cô hãy hồi đáp câu hỏi vừa rồi của ta.”

Bối Toa bĩu môi đắc ý mĩm cười, nhưng ngay lập tức chế trụ lại, đôi mắt mơ màng nhớ lại.

Thì ra hai tỉ muội Bối Toa cùng phụ mẫu trước đó ở cùng một tộc, có thể nói là hạnh phúc mĩ mãn. Nhưng đột nhiên có một ngày, phụ thân cùng mẫu thân bắt đầu thường xuyên tranh cãi, dần dần rồi phát triển thành thế “thủy hỏa bất dung”. Vì thế vào một ngày của mười năm trước, mẫu thân cùng muội muội dẫn theo một bộ phận tộc nhân phân li, từ đó tới nay chưa một lần gặp mặt lại. Sau này Bối Toa mới nghe được nguyên nhân là mẫu thân cùng với những người khác đã phản bội phụ thân.

Mấy tháng trước, nàng đột nhiên nghe nói có người sử dụng cấm chú đối kháng ở lãnh địa của bộ tộc của mẫu thân, khiến cho toàn bộ những người có mặt ở đó đều vong mạng, bao gồm cả mẫu thân cùng muội muội

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer