Nhìn thấy cột ánh sáng tím bạc, ba nữ nhân thảy đều biến sắc. Ma pháp nguyên tố Lôi điện hệ dày đặc bủa vây, uy lực của sức ép khiến cho triệu triệu cây cối lớn bé phải cong oằn lại.
“Lẽ nào. Lôi Thần đã xuất thế”? Lãnh U U sợ hãi thốt lên, nhìn sang hai nữ nhân bên cạnh.
Chớp sét tiêu tan giữa đại địa, mọi vật lại trở về như cũ. Lãnh U U và Phong Linh đi về doanh trại bên mình, thấy một kỵ sĩ tay cầm thương dài bước đến. Kỵ sỹ có chút xúc động nói: “Thuộc hạ ở ngoài rừng nhìn thấy tế đàn của Lôi Thần, bên trên có bức tượng, bức tượng tay cầm Lôi Thần Thần bài, trên bàn tế còn để cả Lôi Thần nhãn châu.”
Mắt hai nữ nhân sáng lên, không hẹn mà gặp cùng nhìn ra phía trận địa của Quang Minh Giáo hội, giao nhau với ánh mắt Ti Bích. Hai trận địa đối mặt nhất thời đang hợp tác chặt chẽ, nhưng vì sự sinh tồn mà giữa họ với nhau vẫn tồn tại đối lập, cho dù mục tiêu giống nhau. Giờ đây khi Lôi Thần tế đàn xuất hiện, mối hợp tác này ắt sẽ tan nát. Để tranh giành Lôi Thần thần bài và Lôi Thần nhãn châu, chẳng phải là bắt buộc người chết ta sống đó sao?
Ba nữ nhân không nói một lời, chỉ giao đấu bằng ánh mắt, đồng thời hạ lệnh cho thuộc hạ xông ra tế đàn ở bên ngoài rừng cây dưới chân đồi.
Hàng trăm người nhanh như gió lao xuống, chỉ một lát sau hai bên người ngựa đã đến ngoài tế đàn.
Đây là một tế đàn cao hơn mười thước, gồm những khối đá lớn màu tím bạc lộ thiên, vòng ngoài có tám cây cột đá hướng lên trời, trên khắc chạm hoa văn thần bí. Giữa tế đàn là một bức tượng mặc chiến giáp màu tím bạc, thân mình cao lớn uy nghi. Đúng như truyền thuyết kể lại, Thần sấm tay phải cầm một chiếc chùy lớn, tay trái cầm một ngọc bài bầu dục màu tím bạc, oai phong lẫm liệt.
Chính diện bức tượng Thần sấm là một bàn tế không rõ bằng chất liệu gì, bên trên là một con mắt màu tím bạc kích thước bằng nắm tay trẻ con, lúc nào cũng toát ra phách khí bức nhân.
“Là Lôi Thân Thần bài và Lôi Thần Nhãn châu. Xông lên cướp lấy, chớ để cho Hắc Ám Giáo hội đắc thủ!” Đông Phương Khả Gia trợn mắt hô lớn, hô xong cũng không chịu đứng yên cạnh Đông Phương Khả Hinh mà phi thân nhào lên tế đàn. Lúc này với Khả Gia mà nói, không có bất kể việc gì quan trọng hơn là lấy cho được Lôi Thần Thần bài và Lôi Thần Nhãn châu.
Quang Minh Giáo hội phía này cũng sôi lên, Hắc Ám Giáo hội như sóng cuốn về phía đàn tế. Mấy hôm trước còn là hợp tác thân hữu, giờ thì quay lại thù xưa hận cũ không chút nể mặt.
Ti Bích và Lãnh U U bay lên giữa không trung, không tỉ muội gì nữa mà chẳng khác lúc ở Đằng Long thành trước kia, đánh nhau quyết liệt. Hai bên không một chút giữ miếng nhưng thực lực một chín một mười, giao đấu mãi vẫn bất phân thắng bại.
Lực lượng còn lại của mỗi bên đều là những người sống sót sau cuộc chiến sinh tử nên thực lực và ý chí khỏi phải bàn. Hai bên đánh nhau đến đỏ ngầu cả mắt, mỗi chiêu tung ra đều chí mạng, chỉ muốn nhất kích là bắt đối phương trả giá. Đầu tiên là vài chục rồi đên một trăm, dần dần có tới ba bôn trăm vây lấy nhau. Lãnh U U và Ti Bích không ai chịu nhường ai, liệu còn có biện pháp nào đây?
Chính lúc này, Đông Phương Khả Gia được Quang Minh Ma pháp của Khả Hinh mạnh mẽ yểm hộ, tung người cướp được Thần bài, Phong Linh cũng giành được Lôi Thần Nhãn châu vào tay. Ánh hào quang xung thiên trên tế đàn bỗng vụt tắt, trở nên ảm đạm một vùng.
Hai bên đang đánh nhau kịch liệt cũng sững lại, thần tình của mỗi bên đều kinh hoàng không yên, khí thế bát ổn như chỉ chực bùng nổ.
Lãnh U U và Ti Bích lui ra, trở về trận địa phía mình. Lòng mỗi người trỗi dậy nỗi sợ hãi khó tả, sự sợ hãi khiến có thể thổ cả huyết.
“Linh nhi, bỏ Lôi Thần Nhãn châu đi. Chúng ta rút!” Lãnh U U vội ngoái đầu nói với Phong Linh như thế. Không biết vì lý do gì nhưng linh tính khiến cho nàng cảm thấy phải cao chạy xa bay.
Phong Linh không chút do dự, ném Lôi Thần Nhãn châu sang phía Hắc Ám Giáo hội rồi tung người bay lùi về phía sau. Đúng lúc ấy Ti Bích cũng ra mệnh lệnh tương tự, bảo Khả Gia ném Thần bài đi. Đông Phương Khả Gia còn đang do dự thì vừa hay thấy Lôi Thần Nhãn châu bay qua, lòng chợt nẩy ra một ý niệm điên cuồng. Y muốn chiếm đoạt cả hai thứ, bèn bay lên đón lấy, nắm Lôi Thần Nhãn châu vào tay.
Tuy Lãnh U U và Ti Bích ra lệnh đúng, đáng tiếc đã quá muộn. Bên ngoài Lôi Thần tế đàn bỗng giăng lên một màn sét điện nhì nhằng, giống hoàn toàn với khi Long Nhất gặp ở hẻm núi xưa kia, cố phá mà phá không nổi. Bây giờ cũng vậy, cả hai người Lãnh U U và Ti Bích không sao đào thoát ra ngoài được.
Từ Lôi Thần Tế đàn truyền đến một uy lực khiếp người, Lôi Thần Thần bài và Lôi Thần Nhãn châu trên tay Đông Phương Khả Gia toả hào quang, Ma pháp nguyên tố Lôi điện hệ mạnh mẽ cuồng nộ dồn tụ vào tế đàn, dòng lôi điện màu tím bạc bao trùm cả người Đông Phương Khả Gia.
“Ha ha. Ta sắp thành Thần rồi!”
Khả Gia bỗng thét to như điên như dại, cảm nhận tất thảy Ma pháp nguyên tố Lôi điện hệ hùng hậu đang thâm nhập vào người, gây ra một khoái cảm lạ lùng.
Người hai bên trố mắt nhìn vào, rồi không rõ tiếng ai hét to: “Cướp lấy Thần bài, cả Nhãn châu của hắn nữa!”
Phút chốc mấy trăm người xông vào Đông Phương Khả Gia tựa một bầy ong, chỉ còn Lãnh U U và Ti Bích đứng lại.
Dòng điện mạnh mẽ vẫn không ngừng dồn tụ vào tế đàn, sức mạnh đến nỗi cách cả mười mét chìa tay ra đã bị giật bắn lên.
Lúc này, Ma pháp nguyên tố Lôi điện hệ trên tế đàn đã ngưng lại, Lôi Thần Nhãn châu và Lôi Thần Thần bài trên tay Đông Phương Khả Gia chợt nổ tung, ánh sáng tím bạc trên tế đàn cuồn cuộn bốc lên tạo nên một luồng gió xoáy kinh khiếp, mọi thứ trong đó bị cuốn đi, không ít thứ vỡ nát.
Rất lâu sau, cuồng phong trên tế đàn mới ngừng lại, những luồng sét thuộc Ma pháp nguyên tố Lôi điện hệ tắt lịm, tan biến trong không gian.
Cảnh vật trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, Lôi Thần tế đàn hoa lệ cũng biến mất. Mặt đất chỉ còn cỏ mọc hoang vu, gió thổi lao xao trong không trung.