Từ Man Ngưu tộc đến Tinh linh sâm lâm đi cũng không lâu, đoàn người Long Nhất ngay buổi tối thứ hai đã đi đến biên giới Tinh linh sâm lâm.
-“Ny Tạp, nếu nàng không dẫn đường, ta nghĩ hẳn ta sẽ được một trận “Tinh linh tiến vũ” để hoan nghênh rồi”- Long Nhất hắc hắc cười nói, trong đầu lại bất giác nhớ đến 2 lần hắn đến Tinh linh sâm lâm đều gặp chuyện này.
Ny Tạp đã có chút khẩn trương, vẻ mặt có chút không tưởng tượng được khi sắp về đến nhà, nên cũng không để ý đến lời Long Nhất nói.
-“Làm sao vậy? Không lẽ gần về đến nhà rồi nên hồi hộp à”- Long Nhất cũng đã nhận ra vẻ mặt khang khác của Ny Tạp nên không khỏi cười nói.
Ny Tạp ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, khẽ quay đầu sang hướng Long Nhất rồi nhấc chân phóng tới Tinh linh sâm lâm.
Long Nhất cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền dẫn Vô Song tam nữ đi tới.
-“Nha, đội trưởng Ny Tạp, đội trưởng đã về rồi”- Một đội tinh linh hộ về từ trong Tinh linh sâm lâm tiến ra, thấy người đến là Ny Tạp không khỏi hoan hô một trận.
-“Ta cũng đã về rồi, sao, không có ai hoan nghênh ta à?”- Long Nhất a a cười tiến tới.
-“A… Long Nhất tiên sinh, ngài cũng về rồi sao, nhưng sao ngài lại cùng đi với Ny Tạp đội trưởng vậy?”- Người vừa nói chính là tiểu nha đầu đáng yêu mà Long Nhất có ấn tượng từ lần trước.
-“Chỉ là tình cờ gặp thôi, các muội tiếp tục tuần tra đi, để ta dẫn bọn họ đến gặp nữ vương và công chúa”- Long Nhất còn chưa trả lời thì Ny Tạp đã giành nói, sau đó nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm.
Tinh linh sâm lâm dưới ánh trănh tuyệt đối là một tiên cảnh đầy mộng ảo, sự yên lặng lại mang theo linh khí làm cho những kẻ lần đầu tiên tới đây là Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa ngạc nhiên không thôi, không ngừng nhìn ngang nhìn dọc khung cnảh xung quanh. Vô Song đối với Tinh linh sâm lâm cũng có chút ấn tượng, chỉ là lúc ấy thân thể nàng cực kỳ suy yếu, tịnh cũng chưa kịp thưởng thức khung cảnh xung quanh, lúc này thấy lại nàng cũng âm thầm than thở.
Lúc này đêm đã khuya, hầu như tất cả tinh linh đều đã đi ngủ, những căn nhà gỗ cũng như đắm chìm vào giấc mơ hoa.
Phía xa xa, Long Nhất nhanh chóng nhìn thấy cánh cửa lớn của Nữ Vương cung, một thân ảnh yểu điệu đang đứng đợi, phía sau nàng là một đoàn tinh linh cnậ vệ.
-“Là Tinh linh Nữ Vương”- Long Nhất liếc mắt đã nhận ra thân phận của thân ảnh nọ, vóc người hoàn mỹ như vậy thì tiểu nha đầu Lộ Thiến Á còn lâu lắm mới có thể so bì được, Long Nhất trong lòng tựa như có một ngọn lửa nóng, những ký ức khi hắn cùng Tinh linh Nữ Vương mập mờ ở chung lại quay về, cái cảm giác vừa muốn nổi loạn vừa phải chịu sự ước thúc của đạo đức càng làm kích thích thêm cảm giác muốn phạm tội của hắn.
Đợi đến khi Long Nhất đã vào cửa, vừa đi vừa chống lại ánh mắt tựa như cười mà lại không cười của Tinh linh Nữ Vương, rồi hắn tiến lên một bước nói:
-“Nữ vương bệ hạ, đã lâu không gặp, thật sự là làm ta nhớ muốn chết được. À, như thế nào mà không thấy tiểu bảo bối Lộ Thiến Á của ta vậy”
-“Tiểu tử thúi, hai năm không gặp, miệng lưỡi ngươi vẫn trơn tuột như vậy, có phải là muốn ta nhét rơm vào đầy miệng ngươi thì ngươi mới chịu ngồi yên sao”- Tinh linh Nữ Vương nói với Long Nhất bằng một giọng quan tâm như của trưởng bối nói với tiểu bối, cũng có một loại cảm giác khó nói nên lời, nhưng khí chất tao nhã trên người vẫn không thay đổi gì làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái.
Long Nhất che miệng lại. Hắn biết những câu nói đùa chỉ có thể nói khi không có người ngoải, đặc biệt hiện tại lại có rất nhiều “người ngoài”.
-“Công lực Lộ Thiến Á đã đạt đến bình cảnh, đang bế quan trong đó. Có thể còn một đoạn thời gian nữa mới có thể đi ra, ngươi quay về lần này coi như là không đúng lúc rồi”- Tinh linh Nữ Vương khẽ cười nói, hả hê nhìn vẻ mặt thất vọng của Long Nhất, dĩ nhiên lần này về lại Tinh linh sâm lâm mà không được thân mật với Lộ Thiến Á thì thật sự làm cho hắn quá sức buồn phiền mà.
Lúc này, Vô Song, Nạp Lan Như Nguyệt còn có Bối Toa tam nữ đều hướng tới Tinh linh Nữ Vương chào hỏi.
Tinh linh Nữ Vương mỉm cười hồi lễ, ánh mắt nhìn về phía Vô Song nói:
-“Vô Song cô nương, nàng có phải từ trong băng nguyên đi ra phải không? Vậy lời nguyền này đã được giải khai hoàn toàn rồi sao”
-“Đúng vậy, cảm ơn nữ vương bệ hạ quan tâm”- Vô Song mỉm cười đáp lại.
———————-
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Long Nhất cùng Tinh linh Nữ Vương khiến không khí có chút vi diệu. Lúc nãy khi Tinh linh Nữ Vương tiếp đoàn người Long Nhất một lúc thì Ny Tạp dẫn nhóm Vô Song đi đến biệt viện nghỉ ngơi, để lại Long Nhất một mình ngồi đây đối diện với Tinh linh Nữ Vương.
-“Nữ Vương Bệ hạ, rốt cuộc là có chuyện gì”- Long Nhất vừa nhìn Tinh linh Nữ Vương đang ưu nhã nhấp một ngụm trà, đôi môi hồng hồng khẽ động khiến hắn nhìn vào mà cảm thấy không thể ngổi yên được, mười phần khó chịu, mà thật sự hắn cũng không thể chịu được nữa liền lên tiếng hỏi.
Tinh linh Nữ Vương khe khẽ cười nói:
-“Tên hiếu động ngươi cũng có lúc cảm thấy bất an sao, trước kia không phải lúc nào cũng có thể bình tĩnh trước mọi việc à?”
-“Đều do mị lực quá lớn của Nữ Vương Bệ hạ, nếu là người khác, ta có ngồi đối diện mấy ngày mấy đêm cũng đều bình tĩnh như không thôi”- Long Nhất cười khổ nói, lực hấp dẫn của Tinh linh Nữ Vương đối với hắn quả thật kinh người, vừa thấy nàng tâm thần hắn liền nhộn nhạo, không tự chủ được mà mấy lần nhớ tới cái đêm tại Tinh linh sâm lâm thiếu chút nữa đã không khống chế được mình kia.
-“Chỉ biết ba hoa, ta lưu ngươi lại chỉ là muốn biết hai năm qua ngươi đã gặp những chuyện gì, ngươi kể lại những điểm trọng yếu cho ta nghe”- Tinh linh Nữ Vương vừa cười vừa trừng mắt nhìn Long Nhất, nhưng tự đáy lòng nàng cũng dấy lên một cảm giác khác thường.
Long Nhất trong lòng thầm kêu khổ, đã trễ thế này mà hai người lại ở chung một chỗ, không phải là muốn mê người phạm tội sao? Thật sự là được yêu đến sợ, cũng không biết là Tinh linh Nữ Vương này có đúng là cố ý hay không đây.
-“Ngươi còn lầm bầm cái gì nữa, còn không mau nói đi”- Tinh linh Nữ Vương đại khái đoán được ý nghĩ của Long Nhất, thật ra nàng cũng không rõ bản thân mình tại sao đêm nay lại lưu Long Nhất lại, tuy việc này không phải trọng yếu gì nhưng nàng cũng không phải là không muốn ở chung một chỗ với Long Nhất.
Long Nhất nhún nhún vai, liền đem chuyện ở Đằng Long Thành đã phát sinh một chút chuyện gì nói hết ra, tỷ như ngày Cực âm, lời tiên đoán của Tiểu Y, còn có hắc ám thế lực sau lưng Long Chiến, sự thần bí của Cáp Lôi, những chuyện phát sinh trong Lôi thần cấm khu cùng với sự xuất hiện của Dực nhân tộc. Đối với những việc liên quan đến thế cục Thương Lan Đại lục gì gì đó Long Nhất cũng không nói, vì hắn biết Tinh linh Nữ Vương nhất định đã biết rồi.
Tinh linh Nữ Vương thật sự lắng nghe, việc này từng việc một trên đời cũng khó gặp rồi, nhưng Long Nhất trong 2 năm ngắn ngủi trải qua nhiều chuyện như vậy, thật không biết hắn là cái loại quái thai gì (ND: Chửi rất đúng, rất hợp ý ta )
-“Lôi thần truyền thừa cho ngươi, nói vậy ngươi chính là Lôi Thần đời kế tiếp à, xem ra sau này muốn gặp được ngươi cũng có chút khó khăn rồi”- Tinh linh Nữ Vương cười nói, trong lòng nàng cũng có chút kinh ngạc, tuy nàng biết hắn ta không phải là kẻ tầm thường nhưng tuyệt đối không nghĩ ra hắn sẽ gặp được nhiều kỳ ngộ như vậy.
-“Nữ Vương Bệ hạ đang đùa với ta sao? Cho dù ta có thành thần đi nữa cũa là con rể người, cho dù người kêu ta đi ăn cơm thì ta cũng không dám bỏ đi tắm, nào dám để người hành lễ với ta chứ”- Long Nhất dùng vẻ mặt đau khổ nói.
Tinh linh Nữ Vương nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy như ngọc mang theo một cảm giác kỳ lạ đến tiêu hồn, làm cho Long Nhất liếc mắt một cái liền dừng lại nhìn chăm chăm vào nàng.
-“Đang nghĩ cái gì đó, có phải là muốn nhảy vào trong tinh linh hồ để thanh tỉnh một chút”- Tinh linh Nữ Vương liếc mắt nhìn Long Nhất rồi sẵng giọng, trong lòng lại nổi lên một tia tu ý.
Long Nhất cười khan hai tiếng lấy lại tinh thần, sờ sờ cái mũi, xem ra sát thương lực của Tinh linh Nữ Vương thật sự quá lớn, ở chung nmột chỗ với nàng làm hắn vừ hưng phấn lại vừa thống khổ. Không thể không nói, trong đầu Long Nhất đối với Tinh linh Nữ Vương cũng xuất hiện những tà niệm, nhưng mà chỉ có thể nghĩ mà thôi, nếu xuất ra thì coi chừng cái gì cũng hỏng bét hết.
-“Xem ngươi bên người vẫn có nhiều nữ nhân như vậy, coi như cái tính háo sắc vẫn chưa chừa được, quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời phải không?”- Tinh linh Nữ Vương nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, xem ra nàng che dấu tâm tình bên trong rất tốt, không để lộ ra ngoài.
-“Nói ta háo sắc? Rõ ràng gọi là “Thưởng thức” chứ, Nữ Vương Bệ hạ, người nhìn thẳng vào trong đôi mắt ta, người sẽ thấy cảnh giới tối cao của ta không thể đem bọn háo sắc thông thưòng ra để so sánh được”- Long Nhất nghiêm mặt lại, đôi mắt trở nên thâm thúy, hắn tiến sát đến gần Tinh linh Nữ Vương.
Đôi mắt Long Nhất tựa như hai cái hố đen thăm thẳm như muốn hút hồn người khác, Tinh linh Nữ Vương có chút bối rối vội dịch ánh mắt tránh ra, trong ngực quả tim đột nhiên tăng tốc, rồi nàng khẽ cắn môi cầm chén trà đặt mạnh lên bàn, phanh một tiếng, thế công của ánh mắt Long Nhất lập tức bị tan rã.
-“Dẹp cái bản mặt tươi cười thiếu đứng đắn đó đi hoặc là để ta phải tức giận”- Tinh linh Nữ Vương nghiêm mặt nói.
-“Không dám nữa, Nữ Vương Bệ hạ có việc gì xin thỉnh người nói đi”- Long Nhất vân vê khóe miệng nói.
Tinh linh Nữ Vương thấy bộ dáng bị ủy khuất của Long Nhất, không khỏi âm thầm thở dài nói:
-“Tuy lời ta nói có chút nặng nề, ngươi cũng đừng để trong lòng, hồi nãy ngươi nói đến lời tiên đoán của Tiểu Y, không biết là cái gì”
Long Nhất thu liễm lại cảm giác bất an trong lòng mình, chăm chú nói:
-“Vốn Tiểu Y thi triển “Tinh túc thiên thể chú thuật” thì có người xông vào phá hư, cho nên lời tiên đoán cũng thành những mảnh nhỏ trong trí nhớ, khi đến được Lôi thần cấm khu thì ta mới nhớ ra được, chỉ có 4 câu “THƯƠNG LAN LOẠN – LÔI THẦN HÀNG – BÍCH HUYẾT CHIẾU NHÂN GIAN – Ỷ NHẬN PHÁ TRỜI CAO”
-“Thương Lan loạn, Lôi thần hàng, Bích huyết chiếu nhân gian, ỷ nhận phá trời cao”- Tinh linh Nữ Vương thì thầm lập lại hai lần rồi trầm tư không lên tiếng.
Đôi tặc nhãn của Long Nhất lơ đễnh ngó nghiêng ngó dọc xung quanh nhưng không dám nhìn về hướng Tinh linh Nữ Vương, lỡ lại bị nàng hấp dẫn tâm thần, chọc giận nàng thì bất hảo như chơi.
-“Hai câu đầu dễ dàng giải thích, câu thứ 3 “Bích huyết chiếu nhân gian” không biết có phải ứng với truyền thuyết “Ngày Mạt nhật tới thì chúng thần dùng máu tươi để cứu lấy sinh linh”, còn câu cuối cùng ta cũng không biết”- Tinh linh Nữ Vương suy nghĩ một hồi rồi mới chậm rãi nói.
-“Truyền thuyết gì? Sao ta chưa từng nghe qua”- Long Nhất vừa nghe Tinh linh Nữ Vương giải thích câu thứ 3 lập tức hăng hái lên rồi dồn dập hỏi.
-“Đây là truyền thuyết tối thượng từ cổ tịch của Tinh linh tộc ghi lại, ngươi không biết cũng là bình thường thôi”- Tinh linh Nữ Vương nói.
Long Nhất gật đầu, cùng Tinh linh Nữ Vương thảo luận một hồi, nhưng rốt cuộc cụng không đoán được câu tiếp theo, mà lúc này trời cũng đã sắp sáng.
-“Thôi, ta đi ngủ”- Tinh linh Nữ Vương đứng lên rồi nói với Long Nhất.
Long Nhất vừa nhìn thân thể mềm mại cùng khí tức thành thục của Tinh linh Nữ Vương, yết hầu không nhịn được phải nuốt ực một cái, hắn chưa lên tiếng đã vội đứng lên nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Tinh linh Nữ Vương, hai người nhìn nhau tựa như hai dòng diện chập vào nhau bắn lửa tung tóe.
-“Cho ta một cái hôn chúc ngủ ngon đi”- Long Nhất đột nhiên xúc động nói, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm thấy hối hận, lần trước hắn không tự chủ được muốn tiến tới Tinh linh Nữ Vương, kết quả bị nàng né tránh, lần đó nàng không trách hắn chỉ dùng một nụ hôn chúc ngủ ngon để cảnh cáo hắn, còn lần này không chừng nàng sẽ thật sự tức giận.