Ánh bình minh chiếu sáng những vầng mây tại chân trời xa xa, tạo nên những cầu vồng rực rỡ. Gió sớm thổi vào da thịt tê tê mát lạnh, không khí ban mai ẩm ướt.Hôm qua “Siêu Ma thú” đã bị giết không còn tung tích, chỉ còn lại những Ma thú cấp F đang vui vẻ nhảy nhót,nhìn có vẻ cực kỳ vô hại,nhưng ai mà biết những yêu thú mà chiến sĩ pháp sư sơ cấp có thể dễ dàng đối phó tại không gian này trở nên khủng bố cực kì thế nào?
Long Nhất vừa ra khỏi trường bồng, nhìn thấy ngay Vô Song trong trường bào trắng toát đang điềm nhiên đứng dựa một gốc cây to, hai tay cầm quyển sách đọc một cách say sưa, tựa như tiên nữ giữa chốn phàm trần không liên quan gì đến khói lửa nhân gian, làm cho người khác có cảm giác khoan khoái hưởng thụ. Trước đó,Long Nhất lẫn Man Ngưu hai người đều phi thường thích ngắm nhìn bộ dạng đọc sách của Vô Song.Khí chất thanh tao, tĩnh lặng đó khiến cho mọi sự huyết tinh sát phạt đều tan biến.
Long Nhất đi đến ngồi xếp bằng bên cạnh Vô Song,một bên tận hưởng không khí ban mai mát lành một bên ngắm nhìn nữ nhân bên cạnh,cảm thấy tại phút giây này, lòng hắn thật sự đã cảm thấy thõa mãn.
Hai con thỏ lông xanh nối đuôi nhau chạy về phía hai người. Long Nhất nín thở, thần kinh không tự chủ căng lên,Tiểu Tam, Hỏa Kỳ Lân và Cuồng Lôi Thú luôn đi theo phía sau hắn thấy Long Nhất căng thẳng thì cũng xù lông thủ thế.
Hai con thỏ lông xanh thấy vậy dừng gấp lại, hai cặp mắt màu hồng trừng trừng nhìn Long Nhất và ba Thần thú sau lưng hắn.
“Không cần khẩn trương, chỉ cần ngươi không tấn công chúng thì chúng sẽ không chủ động tấn công ngươi!” Vô Song gập sách lại, lãnh đạm nói. Sau chuyện đêm qua, thái độ của nàng vẫn không thay đổi, chỉ là đôi lúc ngẫu nhiên mới phát giác một chút ấm áp rất mơ hồ trong đôi mắt nàng.
Long Nhất không hoài nghi lời khuyên của Vô Song, bèn thả lỏng thần kinh, khởi động ý niệm điều khiển ba Thần thú phía sau cũng giảm bớt căng thẳng. Quả nhiên, khi thấy Long Nhất không có ác ý, hai con thỏ lông xanh lại bắt đầu nô giỡn. Dần dần cả ba Thần thú cũng không thể ngồi im, xông đến cùng đùa nghịch với hai con thỏ.
Hai người ngồi cùng một chỗ. Ban đầu không ai mở miệng, chỉ im lặng ngồi đó. Long Nhất có một chút cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng tịnh nồng nhiệt như lúc trước.
Rất lâu sau, Vô Song bỗng ngửa mặt lên, giơ tay lách vào cổ áo. Hành động đột ngột của nàng khiến cho cặp mắt Long Nhất giương to, nhìn không chớp mắt theo động tác của Vô Song.
Cổ áo được kéo trễ xuống, một phần ngực trắng muốt như hai núi băng lộ ra rực rỡ dưới ánh nắng ban mai, khiến cho Long Nhất cảm thấy lóa mắt. Hắn không tự chủ nuốt nước miếng.Dâm tà nói: “Vô Song, nơi này e không hợp lắm. Chi bằng.chi bằng chúng ta vào trong trường bồng đi?”
Vô Song ngẩng đầu.Lạnh lùng trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn. Làm hắn lập tức lạnh từ đầu xuống gót chân, không dám hồ tư loạn tưởng nữa.
Rất nhẹ nhàng,bàn tay Vô Song khe khẽ gỡ sợi dây màu trắng đeo ngọc bội trên cổ, chính là ngọc bội mà Long Nhất tự tay đeo cho nàng khi còn ở Băng Cung.
“Có phải cái này là ngươi cho ta?” Vô Song mân mê miếng ngọc bội.Khóe miệng hơi động, có lẽ đang nở nụ cười.
“Đương nhiên! Nó là tín vật định tình ta tặng nàng. Nàng đeo vào rồi thì đừng nghĩ đến gỡ bỏ nó, làm người đàn bà suốt đời của ta!” Long Nhất cười hắc hắc nói,ngữ khí có vẻ như đùa cợt nhưng lại mang đậm quyết tâm chiếm hữu mãnh liệt.
Vô Song không bác bỏ lời hắn, ngước lên nhìn một điểm nào đó trong mắt Long Nhất,nàng cùng Long Nhất có một loại cảm ứng tâm linh kì lạ,một cảm giác quen thuộc quái dị.Đem nàng và Long Nhất từ từ đến gần nhau hơn. Vô Song đã cố thử thoát khỏi sự sắp đặt của định mệnh, nhưng qua lần thân mật không thành với Long Nhất đêm qua và lời nói của hắn ,nàng cảm thấy thanh thản, cho dù số phận hay duyên phận, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
“Ta cảm thấy, viên ngọc bội này không chỉ là tín vật mà còn có một sức mạnh kỳ lạ nữa. Có lúc ta còn cảm giác trong nó hàm chứa một ít Ma pháp nguyên tố Thủy hệ, ta có thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới hôm nay, ngọc bội này có tác dụng rất lớn.” Vô Song nhíu mày, dường như đang cố tìm ra nguyên nhân.
“Phải thế không? Để ta nhìn xem!” Long Nhất cảm thấy có chút kỳ quái. Miếng ngọc bội này hắn đeo đã rất lâu, không có cảm giác như Vô Song miêu tả, chỉ lúc nào cũng thấy được sự ấm áp của loại vật chất đặc biệt tạo ra nó.
Long Nhấy giơ tay đặt vào ngọc bội còn đeo trên cổ Vô Song, không ngờ tới,ngón tay út còn cố tình khẽ quệt vào làn da trắng mịn màng của nàng.
Khuôn mặt bình thản của Vô Song phảng phất ửng hồng lên, nhưng nhanh chóng thu được lại. Nàng lạnh lùng nói: “Chớ có quá đà. Ta không muốn có ý dùng Vĩnh Hằng Băng Đống làm ngươi vĩnh viễn biến thành tượng băng.”
“Vô ý, chỉ là vô ý. Nàng nên hiểu nàng có mị lực rất lớn. Ta cứ gần nàng là như bị khẩn trương, ngón tay út vừa nãy là không thể khống chế được.” Long Nhất lại cười hắc hắc, dùng tinh thần lực cùng nội lực quan sát viên ngọc bội.
Vô Song “hứ” lên một tiếng, không thể tin được mấy lời ma quỷ của hắn,nếu hắn khẩn trường thì làm gì dám làm chuyện như hôm qua. Nhìn động tác của Long Nhất trên ngực nàng, Vô Song thấy tư thế hai người có vẻ mập mờ. Nếu ai đó bắt gặp cảnh này, mười người hết tám-chín người là nói họ đang làm trò mờ ám?
“Ngươi xem đủ chưa? Nếu chưa thì ta gỡ ra hẳn cho ngươi ngắm!” Tai Vô Song nóng ran, làn da mịn màng mẫn cảm nơi cổ cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ bàn tay to lớn của Long Nhất.
“Không cần đâu, xong ngay đây mà.” Long Nhất vội đáp, thu lại sắc tâm đang dấy lên,lúc này mới nghiêm túc xem xét.
Dùng tinh thần lực thăm dò, hắn quả thực đã cảm thấy một sự chuyển động nhu hòa của Ma pháp nguyên tố Thủy hệ bên trong miếng ngọc bội, nhưng không mấy mạnh mẽ. Đối với tinh thần lực của Long Nhất, Ma pháp nguyên tố Thủy hệ đó không hề có kháng cự.
“Phu quân, Vô Song tỉ, hai người đang làm trò gì đấy?” Khi Long Nhất sắp thu bàn tay về, Nạp Lan Như Nguyệt vừa vặn đi đến. Thấy tư thế ám muội giữa Long Nhất với Vô Song, bất giác hỏi một cách ghen tuông.
Long Nhất rụt vội tay, cười hắc hắc đáp: “Không làm chuyện gì cả, đang cùng Vô Song nghiên cứu một đồ vật.”
Vô Song lại không tỏ ra ngượng ngùng như các thiếu nữ khác, hờ hững nhét ngọc bội trở lại trong ngực, kéo cổ áo lên ngay ngắn. Những biểu hiện đó, các thiếu nữ bình thường thật không thể sánh nổi.
Man Ngưu cũng đã ra khỏi trướng. Vô Song chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt: “Nếu đều đã dậy hết rồi thì tiếp tục đi thôi!”
Nạp Lan Như Nguyệt nằm tay phải Long Nhất, vẫn không nén được hỏi tiếp: “Phu quân, rốt cuộc là chàng và Vô Song tỉ đã làm gì?”
“Thật sựkhông làm gì cả. Lẽ nào nàng lại không cho ta làm nói chuyện với nữ nhân khác sao?” Nói xong câu, Long Nhất giơ tay đùa cợt vỗ vào mông Nạp Lan Như Nguyệt.
Nạp Lan Như Nguyệt lặng lẽ, không nói gì thêm.
“Thực lòng đêm qua ta đã tới màn của nàng,chỉ là lúc đó đang minh tưởng” Long Nhất cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt, khẽ nói.
Mắt Nạp Lan Như Nguyệt chợt sáng lên, nét ghen tuông trên khoé mắt không còn, chuyển thành nụ cười có phần e thẹn lẫn vui sướng.
“Phu quân, không bằng tối nay lại tới.” Nạp Lan Như Nguyệt ghé tai Long Nhất xấu hổ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ lên.