Hoành đoạn sơn mạch, cỏ xanh trả dài, cây cối rậm rạp, nơi đây cách biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc một khoảng không ngắn, vì vậy nơi này không bị ảnh hưởng nhiều bởi khí lạnh.
Man Ngưu nhìn rất hưng phấn, trên đôi mắt trâu phát ra từng đạo ánh sáng nóng rực, không ngờ trên miệng cũng đang hát một đọan tiểu khúc của thú nhân tộc.
-“Man Ngưu, dừng lại đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút”- Long Nhất không cách nào khác đành gọi Man Ngưu lại, đã liên tục chạy một ngày rồi, hắn ta không lẽ thật sự không biết mệt sao?
-“Lão đại, vừa nghỉ rồi giờ nghỉ nữa hả”- Man Ngưu lầu bầu nói, mắt thấy sắp về đến nhà rồi khiến trong lòng hắn khó dằn nỗi nôn nao, chỉ mong sớm một chút gặp lại vợ hiền hai năm cách biệt.
-“Gấp gáp cái con khỉ, nghỉ ngơi một chút đi, cam đoan với ngươi tối nay ngươi có thể ôm mỹ nhân vào lòng mà ngủ”- Long Nhất hắc hắc cười nói rồi đặt mông ngồi xuống một cái rễ cây đại thụ.
Man Ngưu hắc hắc cười khúc khích hai tiếng rồi ngượng ngùng gãi gãi sừng trâu trên đầu mình.
Long Nhất dựa vào cây đại thụ nhìn về xa xa phía trước, nơi này cách Man Ngưu tộc không xa, cũng là rất gần với tinh linh sâm lâm, nhớ tới Lộ Thiến Á chia tay đã lâu, Long Nhất trong lòng nổi lên một mảnh lửa nóng,
-“Phu quân, chàng xem Ny Tạp kìa, nhìn bộ dáng nàng hình như có tâm sự trọng đại”- Nạp Lan Như Nguyệt kéo ống tay áo Long Nhất nói.
Long Nhất nghiêng đầu nhìn lại, liển dễ dàng thấy được cây tinh linh cung hé ra từ sau lưng Ny Tạp, nàng đang cô đơn ngồi trên một tảng đá cách đó không xa, đôi chân nhỏ nhắn nõn nà khiết bạch như ngọc đang nhẹ nhàng đong đưa qua lại.
-“Ny Tạp còn có thề có tâm sự gì ngoài việc nghĩ tới nam nhân chứ”- Bối Toa vừa nói vừa yêu kiều liếc mắt nhìn Long Nhất, muốn nói Ny Tạp cùng Long Nhất mà không có cái gì thì đánh chết nàng cũng không tin.
-“Đúng vậy, quả nhiên trong lòng giống nhau thì ánh mắt cũng giống nhau”- Nạp Lan Như Nguyệt hừ nhẹ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Bối Toa một cái.
Bối Toa khuôn mặt đỏ lên, lè lưỡi một cái rồi ngồi im không nói nữa.
Long Nhất có chút do dự rồi đứng đậy đi về phía Ny Tạp. Hắn thấy nàng có chút buồn vương trên mặt, đôi mắt long lanh đến mê ly mang theo chút thương cảm mơ hồ.
-“Làm sao vậy? Sắp đến tinh linh sâm lâm rồi, nàng không cảm thấy vui sao?”- Long Nhất bước tới rồi ngồi ngay bên cạnh Ny Tạp, để mặc cho mái tóc dài thướt tha của nàng mang theo một loại hương khí thiên nhiên theo gió nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn
Ny Tạp lấy lại tinh thần, cố gắng nhấc người tránh qua nhưng thật ra không rời ra một phân nào.
-“Không biết, ta cứ tưởng rằng một khi về đến nhà sẽ có cảm giác rất vui vẻ, nhưng không ngờ không thể vui lên nổi”- Ny Tạp có chút cô đơn nói. Trong lòng nàng hiện tại như có một đám mây mù bao phủ, sợ rằng ngay cả bản thân nàng cũng không thể cảm nhận rõ ràng trong lòng mình đang nghĩ gì nữa.
Miệng Long Nhất đã há ra, nhưng kỳ thật hắn cũng không biết nên nói cai gì để an ủi nàng, tâm tư của Ny Tạp hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một chút nhưng cũng không dám xác định chắc chắn, có lẽ ngay cả nàng cũng không thể xác định được.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy, để mặc cho làn gió núi lạnh lẽo cuốn lấy những sợi tóc của hai người với nhau, cứ xoắn vào rồi lại tách ra, rồi lại xoắn vào, rồi lại tách ra.
Một lúc lâu sau, Ny Tạp nhảy ra khỏi tảng đá, chậm rãi xoay người lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Long Nhất, nhìn thấy khuôn mặt hắn tựa như được bao phủ bởi một mặt trời, mang theo một vòng ánh sáng chói mắt.
Long Nhất vừa mới nhảy xuống, đột nhiên một làn gió mang theo mùi hương nổi lên, Ny Tạp đột nhiên nhảy vào trong lồng ngực hắn, phản lực cường đại làm hắn bất giác lui lại hai bước rồi dựa người vào tảng đá.
-“Long Nhất, ôm ta một cái được không?”- Ny Tạp vùi đầu vào lổng ngực Long Nhất thì thầm hỏi.
Long Nhất ngẩn người rồi nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai của Ny Tạp, vào lúc này hai người bọn họ đứng dựa vào tảng đá, cũng chính là góc chết mà các nàng Vô Song không thể nào thấy được, nói cách khác cái ôm này của hai người không thể có kẻ nào nhìn thấy được.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Ny Tạp đẩy Long Nhất ra rồi nhẹ nhàng nói:
-“Cám ơn cái ôm của ngươi”
Nói xong nàng cũng không quay đầu lại mà bước ra ngoài, để lại Long Nhất đang ngây ngốc đứng đó, hắn có cảm giác Ny Tạp tựa hồ không kháng cự việc mình tiến gần đến nàng, nhưng trong cái quay người đó của nàng, hắn thấy khoảng cách giữa hai người đột nhiên càng lúc càng xa.
Sau khi đoàn người Long Nhất tiếp tục hành trình, Nạp Lan Như Nguyệt đến gần bên người Long Nhất rồi nhẹ giọng hỏi:
-“Phu quân, có phải chàng cùng Ny Tạp đã phát sinh chuyện gì phải không? Thiếp xem vẻ mặt nàng lúc sau này càng lúc càng thêm sầu muộn”
Long Nhất cười khổ nhún nhún vai đáp:
-“Ta làm sao biết được, ta đâu phải con trùng trong bụng nàng ta đâu”
-“Long Nhất, ta xem nhất định ngươi đã làm gì Ny Tạp rồi, lúc nãy các người ở phía sau tảng đá hảo hảo một hồi, đừng tưởng ta không thấy được nha”- Bối Toa tiếp miệng nói, chính ra ánh mắt nàng không một khắc nào rời khỏi hắn, dĩ nhiên là cẩn thận xem hết mọi chuyện rồi.
-“Nói bậy bạ gì đó, ta là cái loại người này sao? Ta xem nàng tốt nhất ngoái cổ lại xem mông nàng có gì đang ve vẩy kìa”- Long Nhất trừng mắt nhìn Bối Toa.
Bối Toa kiều mị lướt ánh mắt khỏi Long Nhất rồi tiến tới nói nhỏ bên tai hắn:
-“Nhân gia đích thực sau mông có thứ đang ve vẩy, ngươi tới đánh nó đi”
Hơi thở của Long Nhất chợt ngưng lại, nàng tiểu hồ ly này sao nói chuyện không giống lúc thường rồi, có thời gian nhất định phải hảo hảo thu thập nàng, dám ở đây công khai câu dẫn hắn, thật sự trên đời có cái loại đạo lý này sao, chẳng biết làm vậy khiến người khác mê người mà phạm tội sao? Hàng loạt câu hỏi nảy ra khiến trong lòng hắn tựa như có ngọn lửa thiêu đốt.
-“Bối Toa, ngươi nói thầm thì gì bên tai Phu quân ta đó? Ta không cho phép ngươi câu dẫn Phu quân ta, ngươi có nghe hay không?”- Nạp Lan Như Nguyệt chậm chân lại rồi sáp lại gần Bối Toa.
-“Long Nhất, ngươi xem ngươi có thê tử tốt cỡ này nè”- Bối Toa ủy khuất nói.
Long Nhất nhìn hai nàng đấu võ mồm mà không nhịn được cười, như vậy cũng tốt, làm cho mọi người kế bên thêm phần náo nhiệt, dù sao hắn biết rõ hai nàng tự nhiên cũng không thật sự là làm huyên náo không thôi.
-“Song nhi, nàng cùng ta nói chuyện đi, chứ để hai nha đầu này léo nhéo bên tai chắc ta điên mất”- Long Nhất cười hắc hắc, kéo tay Vô Song phóng lên không trung.
-“Long Nhất, chàng có tâm sự sao? Có phài vì Ny Tạp không?”- Vô Song nhẹ nhàng cười hỏi.
Long Nhất gật đầu, vẻ mặt trầm tư nói:
-“Nàng nói thử xem nàng ta có thật sự đã thích ta rồi không?”
-“Ân, nếu thiếp đoán không sai thì có thể nói như vậy, nhưng thiếp thấy trong lòng nàng ta hiện tại đang rất mâu thuẫn, nửa muốn tiến gần lại nửa không dám”- Vô Song đáp.
-“Tại sao lại vậy? Vừa rồi….”- Long Nhất đem hết mọi chuyện xảy ra khi nãy trình báo một lượt.
Vô Song trầm ngâm một chút rồi nói:
-“Thiếp nghĩ nàng ta thật sự thích chàng rồi, nhưng trong lòng nàng ta lại có tồn tại một vướng mắc, nếu theo lời chàng nói, rất có thể là Ny Tạp vừa mới quyết định rời xa chàng”
Long Nhất cười khổ hai tiếng, quyết định không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi, mặc dù hắn có thể coi là đại cao thủ trong nghề hái hoa, nhưng tâm lý nữ nhân thì thật sự trên đời này có người có thể giải thích tường tận sao.
Không lâu sau đó, cảnh sắc bắt đầu thấy quen thuộc, từ không trung Long Nhất đã thấy được lãnh địa Man Ngưu tộc phía xa xa.