NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 174: Núi đao biển lửa : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Long Nhất cùng Phong Linh được địa tinh dùng nghi thức tối cao đón tiếp vào hoàng cung. Cái gọi là hoàng cung so với hoàng cung ở Thương Lan đại lục tự nhiên là thua xa. Toàn bộ đều được xây dựng bằng đá, bên trong dường như chẳng có đồ đạc. Bờ tường, mặt đất, trần nhà đều được chạm khắc những bức phù điêu kì quái, nhưng thứ xuất hiện nhiều nhất lại là ngọn đuốc. Cũng chẳng có gì quái lạ, lửa chính là thứ thực dụng có giá trị nhất với địa tinh tộc. Vương quốc khổng lồ trong lòng đất này quanh năm suốt tháng đều phải dựa vào lửa để chiếu sáng.

Hai người được đưa tới một gian thạch thất rộng rãi, bên trong ngoài một chiếc giường đá ra còn lại trống trơn.

“Khách nhân tôn quý, các ngài hãy nghỉ ở đây vài ngày, còn về những người bạn ngài, tộc trưởng đã hạ lệnh tìm kiếm trong khu vực dòng chảy ngầm.” Địa tinh trưởng lão theo hai người vào trong nói.

Long Nhất gật đầu, đột nhiên nhớ lại trưởng lão này đã nói rằng hơn một nghìn năm rồi bọn họ chưa từng nhìn thấy con người, cũng tức là hơn nghìn năm trước họ đã từng thấy nhân loại. Không phải người họ thấy là người của Băng cung và Hỏa diễm sơn trang chứ? Mật thất đó cũng là do họ kiến tạo sao?

“Trưởng lão, ngài có biết phía trên có một mật thất đầy xương khô không. Chúng ta vì chạm vào cơ quan ở đó mới bị hồng thủy cuốn đến đây.” Long Nhất hỏi, chăm chú xem xét biểu tình của địa tinh trưởng lão.

Sắc diện của trưởng lão đó liền ngưng trệ, đôi mắt mờ đục vụt lóe lên tinh quang, hỏi ngược lại: “Ngài thực sự đã tới mật thất đó?”

Long Nhất đối mắt với địa tinh trưởng lão, từ lời nói của lão có thể đoán ra ông ta có biết mật thất đó, hoặc cũng có khả năng là do chính địa tinh kiến tạo nên. Đám địa tinh này khẳng định là có liên quan với Băng cung hoặc Hỏa diễm sơn trang, bất quá xem ra phần lớn là có liên quan tới môn phái sau, chẳng phải là địa tinh sùng bái ngọn lửa sao?

“Không sai, chúng ta bị dòng nước cuốn từ nơi đó xuống đất, cũng biết đống khô cốt trong mật thất là môn nhân của hai đại môn phái tại Thương Lan đại lục hồi đó là Băng cung và Hỏa diễm sơn trang.” Long Nhất từ tốn đáp.

Địa tinh trưởng lão nhìn Long Nhất với ánh mắt kì dị, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện đó ngài cũng biết? Không lẽ giờ đây hai môn phái đó vẫn còn tồn tại ở Thương Lan đại lục.”

“Còn thì còn, nhưng chỉ rất ít người biết đến.” Long Nhất gật đầu nói.

Địa tinh trưởng lão cúi đầu, dáng vẻ suy tư. Thật lâu, lão thở dài lắc đầu nói: “Thủy hỏa vốn bất tương dung, từ khi xuất hiện đã tương sinh tương khắc. Hỏa thần chính là biểu tượng tinh thần của địa tinh tộc chúng ta, mà Hỏa diễm sơn trang lại là đại biểu của hỏa thần tại nhân gian, địa tinh tộc chúng ta tự nhiên là dốc sức tương trợ. Hơn nghìn năm trước đây tại ma ảo sâm lâm diễn ra một trận đại chiến vô tiền khoáng hậu, không chỉ làm cho Băng cung và Hỏa diễm sơn trang đại tổn nguyên khí, mà địa tinh tộc chúng ta cũng không may mắn thoát khỏi. Đống khô cốt các ngài nhìn thấy trong mật thất chỉ là một phần mà thôi, phần còn lại vốn đã vì trận chiến thảm liệt mà tan thành tro bụi.”

Long Nhất nhìn Phong Linh nhún vai nở nụ cười mờ nhạt, hỏa thần? Hỏa thần thật lố bịch, nhưng Hỏa diễm sơn trang lại càng đáng cười hơn. Đối với người ngoài, Băng cung khẳng định xưng là đại biểu của Băng thần ở nhân gian, chắc cũng là trò lừa đảo tựa như đám địa tinh đầu gỗ này mà thôi.

Lúc này, địa tinh trưởng lão sau hồi trầm ngâm, lão ngẩng đầu nói với dáng vẻ cảm khái: “Hai vị quý khách trước mắt nghỉ ngơi đã, sau đó xin hãy giảng giải tình hình Thương Lan đại lục hiện giờ cho chúng ta biết.”

“Không thành vấn đề, bất quá ta cũng có một thỉnh cầu, chúng ta có thể đi dạo vài vòng trong vương quốc các ngài không, chúng ta quả là rất hiếu kì.” Long Nhất cười đáp lời.

“Việc này có thể được, chỉ là trong vương quốc ngầm của chúng ta có một vài khu vực cấm, một khi tiến vào có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Vì thế ta sẽ phái một vài hộ vệ đi cùng các ngài.” Địa tinh trưởng lão nói xong liền quay trở ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Long Nhất và Phong Linh.

Long Nhất quay về phía Phong Linh, chăm chú nhìn nàng, khóe miệng lộ nét cười xấu xa.

“Huynh nhìn người nào cũng như vậy, đáng ghét.” Phong Linh phong tình vạn trượng lườm Long Nhất một cái, đôi má xấu hổ hồng rực như ráng chiều.

“Lăng Phong, Phong Linh, nàng lừa ta lâu đến vậy, gây tổn hại nghiêm trọng đến tâm linh thuần khiết của ta, nàng nói xem nàng phải bồi thường cho ta thế nào đây.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

Phong Linh tức bực đánh lại một quyền, tấm tức nói: “Huynh đối với ai cũng như vậy, còn muốn muội bồi thường huynh sao?”

“Ta đối với nàng thế nào, sao ta không biết nhỉ?” Long Nhất nhún nhún vai cười nói.

Phong Linh chu miệng, hừ một tiếng nói: “Huynh còn không thừa nhận, tốt nhất sau này đừng có thừa nhận nữa”.

“Không thừa nhận, kiên quyết không thừa nhận.” Long Nhất vờ chỉnh sắc nói.

Phong Linh cúi đầu, tức tối dậm dậm chân. Dù biết Long Nhất chỉ đùa nghịch nhưng trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Long Nhất nhìn khuôn mặt không vui của Phong Linh, cười hắc hắc nói: “Ta thừa nhận là được chứ gì? Nhưng tóm lại ta thấy bồi thường như vậy vẫn chưa đủ a.”

Phong Linh hai má ửng hồng, quay đầu đi lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Vậy huynh muốn làm gì.”

Long Nhất vừa cười híp mắt vừa vê cằm, vẻ mặt dâm đãng nhìn Phong Linh lúc này đang e ấp xấu hổ. Lúc này nàng quả thực quá đáng yêu, dung mạo tuyệt thế lại phối hợp với dáng vẻ xấu hổ e lệ, quả thực vô cùng hấp dẫn dụ nhân, nếu không phải còn có điều cố kị, hắn cũng thực sự muốn lao tới xử lý nàng.

Cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng của Long Nhất đang ngắm nhìn thân thể mình, Phong Linh cảm thấy toàn thân khô nóng, gò má như bị đốt cháy.

“Ừm, để bồi thường cho cõi lòng không còn được bình lặng của ta, ta quyết định phải đánh vào cái mông nhỏ của nàng.” Long Nhất hắc hắc cười nói, đôi mắt dán chặt vào cặp mông tròn lẳn nảy nở của Phong Linh, có thể tưởng tượng cũng biết được cảm giác bàn tay sẽ sảng khoái đến thế nào.

Phong Linh nghe thế không khỏi run khẽ, cắn cắn làn môi mềm mại nguýt Long Nhất một cái sắc lẻm. Lúc Long Nhất đang nghĩ chắc nàng ta sẽ cự tuyệt, nàng lại đột nhiên vọt lên thạch sàng, nằm sấp xuống quay lưng về phía Long Nhất, cặp mông nhỏ nhắn tròn căng nghếch cao lên.

Ánh mắt Long Nhất tức khắc trở nên thâm thúy, yết hầu di động lên xuống không ngừng, tư thế này thực muốn chết người a. Hắn tiến tới, con mắt dán chặt vào những đường cong hoàn mĩ của cặp mông, bàn tay to lớn hơi run rẩy đặt lên ve vuốt. Mặc dù còn cách một lớp lụa, nhưng cảm giác cực kỳ đàn hồi ở bàn tay cũng chẳng khác bao nhiêu.

Dưới sự mơn trớn của Long Nhất, thân thể nõn nà của Phong Linh run rẩy từng hồi. Nàng không nhịn được lắc lư đồn bộ, lắc đến nỗi mắt Long Nhất đỏ rực lên, hắn nuốt nước miếng ừng ực, bàn tay to lớn đột nhiên vỗ bốp một tiếng lên cặp mông nhỏ của nàng. Phong Linh không nhịn nổi rên lên một tiếng, tựa như vừa thống khổ lại vừa sung sướng.

“Nàng quả là một tiểu yêu tinh.” Thanh âm Long Nhất trở nên khàn đặc, hắn bị tiếng rên rỉ của Phong Linh kích thích đến nỗi thú tính sôi lên sùng sục, từng đợt sóng lòng nổi lên, một loại khoái cảm không thể diễn tả được ào đến như giông tố.

Pa pa pa, Long Nhất vỗ ba cái, tiếng rên rỉ cùng thân thể oằn oại của Phong Linh thiếu chút nữa khiến hắn không khống chế nổi mình.

Long Nhất hít sâu một hơi, cảm thấy con tim nhảy như trống trận, cùng với đó là cảm giác tê rần như bị điện giật, bàn tay to lớn của hắn khéo léo luồn xuống dây lưng của Phong Linh, kéo một cái tuột xuống tận cặp đùi, đồn bộ trắng hồng lộ ra trước mắt hắn, trên cặp mông vốn nõn nà như tuyết bạch đó hằn lên từng dấu tay, tán phát ra một loại vẻ đẹp mĩ lệ đầy cám dỗ.

Hai tay Long Nhất đang nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên dụng lực, bờ mông mềm mại đó tức thì bị hắn bóp chặt trong bàn tay. Hắn nắm đồn nhục vạch lên trên, vùng hẻm núi khe sông màu phấn hồng được lớp rừng rậm mềm mượt như nhung bao phủ liền ra trình diện báo cáo với cặp mắt sói của hắn, giữa lúc đó xuân lộ như sương mai cũng long lanh ứa ra, không ngờ là đã sớm không chịu nổi mà trơn láng.

“Long… Nhất.” Phong Linh rên lên một tiếng, hai chân run rẩy, không thể chống đỡ được nữa, cả thân hình mềm mại đổ xuống thạch sàng.

Long Nhất buông hai tay ra, nhìn chằm chằm vào dấu tay hồng hồng trên đồn bộ Phong Linh, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh của Thủy Nhược Nhan. Hồi đó hắn cũng đánh vào mông vị mĩ nữ giáo sư đó, vậy mà giờ đây không biết nàng lưu lạc chốn nào. Nghĩ tới đây, Long Nhất đột nhiên mất hết hứng thú, hắn kéo y phục Phong Linh lên, ngồi xuống thạch sàng ngơ ngẩn như mất hồn.

Phong Linh qua cơn khát vọng dục tình cũng đã tỉnh táo lại. Nàng cuộn mình ngồi dậy, thấy thần sắc sầu não của Long Nhất, cũng không biết trong lòng hắn đang lo lắng chuyện gì. Nàng ôm lấy lưng Long Nhất, dựa đầu vào bờ lưng mạnh mẽ ấm áp của hắn, khẽ than một tiếng, nói: “Long Nhất, huynh đang lo cho Vô Hận mấy người phải không? Muội tin rằng bọn họ nhất định sẽ không gặp phải chuyện gì.”

Long Nhất quàng tay ôm Phong Linh vào lòng, thở dài: “Ta cũng tin bọn họ không có chuyện gì, nhưng vẫn rất lo lắng.”

Phong Linh ôm chặt Long Nhất, tựa như muốn trao toàn bộ sức mạnh của nàng cho hắn. Nàng thực sự rất yêu thích nam nhân này, cực yêu cực thích, dù biết trong lòng hắn chứa đựng biết bao nhiêu hình bóng nữ nhân, nhưng nàng vẫn không chút hối hận. Sự biến đổi này dường như không giống với tính cách nàng. Ánh mắt Phong Linh trở nên mơ màng.

Vài canh giờ sau, địa tinh trưởng lão quay trở lại, cho biết tộc trưởng địa tinh tộc muốn mời họ dự yến.

Khiến Long Nhất ngạc nhiên nhất là, địa tinh trưởng lão không ngờ lại đưa họ ra khỏi hoàng cung, tới một nơi bằng phẳng ngoài thành, nơi đó có vô số giàn lửa đang hừng hực cháy, đầu người nhấp nhô, cứ như là toàn bộ địa tinh đều đã tập trung về đây.

“Hôm nay là ngày lễ của địa tinh tộc các ngài sao?” Long Nhất quay đầu hỏi địa tinh trưởng lão.

Địa tinh trưởng lão gật đầu, nói: “Hai ngày nữa là ngày hiến tế của địa tinh tộc chúng ta, vì thế mấy ngày này đều phải chuẩn bị thiết yến. Đây chính là một ngày vô cùng quan trọng của địa tinh tộc chúng ta.”

Hiến tế? Long Nhất cười cười, có lẽ đó có thể là đem một chút vật cúng đi dâng cho hoả thần mà họ tôn thờ.

Thấy hai người Long Nhất đi tới, đám địa tinh hộ vệ đột nhiên hô to một tiếng, toàn bộ địa tinh lần lượt giãn ra, lộ ra một con đường hẹp đang bốc cháy bừng bừng, bên trong con đường lửa là vô số đao nhọn được cắm xuống kéo dài hơn một trăm trượng. Tộc trưởng địa tinh tộc mặc ngân giáp đội vương miện đang đứng cuối con đường núi đao biển lửa đó.

Long Nhất nhíu mày, đám địa tinh làm thế để làm gì? Để thể hiện uy quyền của bọn họ chăng?

“Đây là chúc phúc của hỏa thần. Chỉ cần hai vị quý khách đi qua con đường nhỏ này thì vĩnh viễn sẽ là bằng hữu của địa tinh tộc chúng ta. Đương nhiên, hai vị có thể chọn đi thẳng hay vòng qua, địa tinh tộc chúng ta vẫn coi hai vị là thượng khách.” Địa tinh trưởng lão ở bên cạnh cười giải thích.

Thì ra là vậy, Long Nhất cười hắc hắc, núi đao biển lửa? Cái dạng này đối với họ mà nói thực nhỏ như con thỏ. Hắn và Phong Linh nhìn nhau mỉm cười, nắm tay nhau từng bước từng bước đi thẳng tới cái gọi là con đường chúc phúc của hỏa thần.

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer