Vong linh tàn phá khiến cho toàn bộ chủng tộc thương vong thảm trọng. Cuối cùng toàn bộ nhân khẩu tập trung tại các khu vực kiến lập thánh quang trận, khó khăn lắm mới ngăn được đám vong linh.
Long Nhất đứng bên đỉnh hoàng cung, nhìn bầu trời huyết sắc. Khuôn mặt ngày nào vẫn mỉm cười giờ đã ngưng kết hàn băng. Nạp Lan Như Nguyệt bị bắt đi, mà kẻ bắt nàng lại là Long Nhị. Sự thật này như nghìn vạn lưỡi đao giày xéo cốt nhục, đau đến cơ hồ hít thở không thông. Hắn muốn lập tức tiến nhập ma giới. Hắn biết hết thảy đều do Thiên ma vương vừa xuất quan gây nên. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn. Thiên ma vương bắt Nạp Lan Như Nguyệt tuyệt đối sẽ không hại đến tính mạng của nàng. Mục đích của hắn chính là mình. Cho nên hắn đợi, đợi cơ hội biến bị động thành chủ động.
Cách đó không xa chúng thân nhân lo lắng nhìn Long Nhất. Mặc dù ai cũng biết Nạp Lan Như Nguyệt bị bắt đối với hắn tạo thành đả kích chí mạng. Nhưng vẻ mặt của hắn khiến cho mọi người muốn an ủi cũng không dám tới gần một bước.
“Biểu ca, không cần lo lắng. Thiên ma vương sẽ không làm hại Nạp Lan Như Nguyệt.” Thanh âm Đông Phương Khả Hinh thanh thúy vang lên trong ý thức hải Long Nhất. Lúc này cũng chỉ có linh hồn trạng thái như nàng mới không bị quá lớn ảnh hưởng.
Vả mặt băng hàn của Long Nhất khẽ rung động. Hắn cũng nhận ra tâm tình chính mình đang có vấn đề. Bây giờ cần phải tĩnh táo mới có thể cứu được Nạp Lan Như Nguyệt cùng hài nhi.
“Nếu quả thật mạt nhật hạo kiếp (ngày tận thế) do Thiên ma vương một tay tạo thành. Thực lực của hắn e rằng đã hơn xa chính mình. Thế giới chẳng lẽ phải kết thúc ư?”
“BIểu ca, ngươi phải tin tưởng, thế giới này không có gì ngươi không thể giải quyết được. Ngươi xuất hiện là để cứu lấy thế giới.” Đông Phương Khả Hinh nhẹ nhàng nói. Theo ngữ khí của nàng, dường như đem Long Nhất trở thành một loại tín ngưỡng.
Long Nhất than khẽ. Thượng thiên để cho hắn phủ xuống dị thế này, thật sự là để cho hắn cứu lấy nó sao?
Lúc này, huyết sắc thiên không đột nhiên phong quyển vân thư, một cái gương mặt hồng sắc cự đại ngưng tụ thành hình. Đây chính là gương mặt của Thiên ma vương.
“Phách thần Long Nhất, Bổn vương tại Ma giới Mạt nhật cốc chờ ngươi tới. Để xem hỗn độn thần công của ngươi có gì bất đồng.” Thanh âm chói tai Thiên ma vương vang vọng thiên địa, gương mặt dần mờ nhạt rồi biến mất.
Thiên ma vương phát ra chiến thư khiến cho hắn trở nên bình tĩnh. Chỉ sợ hắn không hiện thân, hắn hiện thân mọi việc trở nên sáng sủa hơn nhiều.
“Phu quân…” Chúng nữ tiến tới. Vẻ mặt không đồng nhất, chỉ có đôi mắt lo lắng là giống nhau.
“Nếu thật sự tận thế, ai cũng không chạy thoát. Có một cái cơ hội, há có thể không tranh thủ sao?” Long Nhất cười nhìn chúng thê tử. Một lần nữa khôi phục tự tin lẫn trầm ổn.
“Phu quân, người đi đi, ta cùng bọn tỷ muội, còn có mấy đứa nhỏ chờ ngươi trở về.” Nam Cung Hương Vân giữ chặt cánh tay của Long Nhất, nói.
Long Nhất nhẹ nhàng vuốt ve bụng Nam Cung Hương Vân, cảm giác nhai nhi cùng hắn có liên hệ kỳ diệu. Đôi mắt đột nhiên ươn ướt. Làm phụ thân nguyên lai kỳ diệu đến thế. Cảm giác tiểu sinh mệnh chính mình sáng tạo ra ngày một lớn lên. Loại hạnh phúc này không cách nào dùng ngôn ngữ diễn đạt.
“Ta đi đây, không nên lo lắng. Thế giới này không ai lấy được mạng ta đâu.” Long Nhất cười nói. Xoay người điểm nhẹ, nhanh chóng bay đi.
Lúc này, một đạo lục ảnh cấp tốc đuổi theo.
Long Nhất cảm giác được thân ảnh đuổi tới, thân hình liền ngừng lại. Lục ảnh chợt lóe, Tinh linh nữ vương xuất hiện trước mặt hắn.
“Nữ vương bệ hạ, có chuyện gì chăng?” Long Nhất nhìn Tinh linh nữ vương đôi mắt phức tạp mà nhu tình, trong lòng vừa động. Chuyến này đi Ma giới tuy ngoài miệng hắn nói dễ dàng, nhưng trên thực tế đối phó Thiên ma vương vừa xuất quan, hắn một điểm nắm chắc cũng không có.
Tinh linh nữ vương nhìn Long Nhất một lúc lâu. Ánh mắt phức tạp dần trở nên nhu tình. Chuyện tới lúc này, nàng bất tất phải tiếp tục lừa mình gạt người. Chính mình yêu hắn, muốn thừa nhận điểm này rất khó. Nhưng giờ khắc này, hãy để cho mọi thứ được tự nhiên, đừng để ý đến cái gì luân thường đạo lý.
Long Nhất nhìn nàng, trong lòng cũng minh bạch. Hắn mở miệng muốn nói, nhưng không thể thốt thành lời.
Tinh linh nữ vương tiến đến, đôi môi của nàng khẽ run rẩy: “Ngươi không cần phải nói. Giờ đây ta điều gì cũng mặc. Người ta nói ta hạ tiện dâm đãng cũng được. Ta cùng Lộ Thiến Á chờ ngươi, cho đến khi chân trời không còn tồn tại.”
Chúng nữ nhìn thấy cảnh tượng như thế, phản ứng không đồng nhất. Tinh linh nữ vương cùng Long Nhất lúc đó nói chuyện, các nàng sao không biết? Chỉ là không ai nguyện ý phá hỏng mà thôi. Mà Đông Phương Uyển vốn vẫn xưng hô Tinh linh nữ vương là tỷ tỷ lại lặng yên thở dài, nhưng không ngăn cản. Chính người cũng nhìn ra được sau ngày hôm nay, còn tồn tại hay không cũng không nắm chắc, xá chi đến những thứ khác đây?
————————-
Thiên ma vương cao cao tọa trên bảo tọa làm từ tầng tầng bạch cốt. Bên dưới rậm rạp ma binh ma tướng. Chỉ cần hắn hạ lệnh, bọn chúng sẽ làm bất cứ việc gì, kể cả tự sát. Nếu nói tại thời điểm Thiên ma vương bế quan ma giới lẫn nhau phát sinh xung đột, thì lúc xuất quan cả ma giới đều bị hắn nắm trong tay.
Long Nhất giữa thiên quân vạn mã chậm rãi đi tới. Ma binh ma tướng tự động tránh ra hai bên. Hắn nhàn nhã như đang du ngoạn giữa ngự hoa viên, trên mặt không chút khẩn trương sợ hãi.
“Long Nhất, Phách thần, ha ha ha, tốt, tốt lắm. Chúng ta rốt cuộc gặp mặt.” Thiên ma vương cười to nói.
“Rốt cuộc? Phải nói chúng ta lại gặp nhau mới đúng.” Long Nhất nhìn thẳng vào mắt Thiên ma vương trên cao, trong lòng không nhịn được run lên. Bản năng cảm giác có chút không bình thường.
Nghe nói ngươi là sáng thế thần truyền nhân, luyện thành thất hệ thần thể,tu luyện sáng thế thần hỗn độn thần công,bổn vương rất muốn nhìn xem ngươi đến cùng có được sáng thế thần bao nhiêu phần công lực.”
Long Nhất không chút dừng lại cước bộ, vẫn tiếp tục tiến đến bạch cốt sơn, cho đến khi cùng Thiên ma vương còn vài thước khoảng cách mới dừng lại, hắc hắc cười nói: “Bất hảo ý tứ, ta không có thói quen ngẩng đầu nhìn người khác, ngươi không ngại chứ?”
“Ha ha, không ngại…”
Thiên ma vương còn chưa nói dứt, hỗn độn thần lực từ bàn tay Long Nhất đột ngột ngưng tụ. Chỉ thấy thất thải thần quang chợt lóe, khổng lồ năng lượng ba động như cự phong gào thét, nhiều tên ma tướng thực lực không cao bị chấn phun một khẩu máu tươi, thần giới chi chủ cùng ma giới chi vương cứ như thế tựu bắt đầu chiến đấu.
Thiên ma vương một đầu huyết phát tung bay, dễ dàng ứng phó Long Nhất đáng lén. Hắn mở miệng cười to. Tiểu tử này thật hèn hạ, hắn thích.
Khổng lồ năng lượng bộc phát đem hết thảy xung quang tạo thành hủy diệt. Hoàn hảo Huyết ma Đế La kịp thời lệnh bọn ma binh ma tướng thối lui. Bằng không dưới sức ảnh hưởng của tràng chiến đấu không bao nhiêu kẻ có thể thoát thân.
Long Nhất trong cơ thể Ngạo thiên quyết điên cuồng vận chuyển cùng hỗn độn thần công hỗ trợ lẫn nhau. Trạng thái của hắn cho tới bây giờ như chưa từng tốt hơn. Nhưng Thiên ma vương gây cho hắn áp lực quá lớn. Mặc dù hắn đã xuất toàn bộ thực lực vậy mà Thiên ma vương vẫn như cũ nhẹ nhàng như đùa giỡn. Ngoài ra Thiên ma vương dường như đối với đặc tính hỗn độn thần công thập phần hiểu rõ.
“Oanh”, một đạo huyết mang đáng tan thần quang hộ thân Long Nhất, thuận thế điên cuồng đánh vào thân thể hắn.
Long Nhất chấn động lui xa ngàn trượng định hạ thân hình. Hắn cảm thấy trận trận âm lãnh năng lượng chui vào cơ thể, đánh với đại não cùng tâm tạng.
Long Nhất cắn răng. Tâm niệm vừa động, ý thức hải thất đại thần bài cấp tốc xoay nhanh. Thất hệ năng lượng dưới tác dụng hỗn độn thần công trở nên nhu hòa như biển cả, chúng bao vây âm lãnh năng lượng, từng chút một bắt đầu đồng hóa.
Thiên ma vương cũng không thừa dịp tập kích Long Nhất, mà thản nhiên nhìn Long Nhất toàn thân nổi lên nhàn nhạt thần quang. Huyết mâu nổi lên một tia ý vị không ai hiểu rõ.
Cuối cùng Long Nhất cũng đem được âm lãnh năng lượng đồng hóa sạch sẽ. Hắn ngước đầu nhìn Thiên ma vương, cười nói: “Thiên ma vương, ngươi lần này bế quan không những khiến công lực tăng nhanh, ngay cả phẩm cách cũng trở nên cao thượng rất nhiều a.”
“Có một số thứ cần rèn luyện.” Thiên ma vương lạnh nhạt nói.
Long Nhất trong lòng nổi lên một trận kinh dị. Thiên ma vương tàn nhẫn thị sát, thế giới của hắn ngoại trừ huyết tinh không còn gì khác. Vậy mà giờ đây Thiên ma vương cho hắn cảm giác dường như muốn “lập địa thành Phật”. Quả thật không dám tưởng tượng.
“Vậy ngươi quyết định đồ lục thần nhân lưỡng giới có hay không thay đổi?” Long Nhất hỏi.
“Thế gian vạn vật đều đều có sinh tử luân hồi, hủy diệt là phương pháp tốt nhất để hồi sinh. Do đó bổn vương phải phụ trách nhiệm vụ hủy diệt.” Thiên ma vương vừa nói xong, ánh mắt lạnh nhạt bị lệ khí che dấu, ha ha cuồng tiếu.
“Ngươi thật sự là Thiên ma vương?” Long Nhất hỏi. Lời này bất luận từ trong miệng kẻ nào đều có thể nói, bất quá từ trong miệng Thiên ma vương thật sự có vẻ quái dị.
Thiên ma vương nụ cười đột ngột ngưng trệ, gắt gao nhìn chằm chằm Long Nhất: “Ngươi là trở ngại lớn nhất của Bổn vương khi hủy diệt thế giới. Hôm nay để Bổn vương hủy diệt ngươi trước.”
Thất đại thần bài từ Long Nhất bắn ra, hóa thành thất đạo quang mang định tại bảy phương vị xung quanh Thiên ma vương.
« Hỗn độn diệt ma chú. » Toàn thân Long Nhất chợt ẩn chợt hiện, miệng niệm chú ngữ đã nhớ kỹ. Khắp thiên địa dưới tác động của chú ngữ dấy lên ba động, thất đại thần bài chấn động đáp trả. Thất hệ quang mang dần dần đem Thiên ma vương làm trung tâm hợp thành một.
Toàn thân Thiên ma vương xuất hiện một tầng huyết mang, hắn cười to: “Cũng học xong hỗn độn diệt ma chú sao. Bất quá đối với ta không tạo thành bất lỳ tác dụng nào cả.”
Những lời nói đó khiến chân mày Long Nhất liễu động. Nhưng hắn không dám phân tâm, đem toàn thân thần lực khởi động hỗn độn diệt ma chú. Cho dù không giết được Thiên ma vương thì ít nhất cũng có thể đem hắn vây khốn.
Long Nhất tính toán không tồi, nhưng Thiên ma vương tựa hồ thập phần quen thuộc nhất chiêu này. Hắn không tránh, ngược lại dùng thiên ma chi lực phản chấn cùng hỗn độn thần lực Long Nhất giao hòa cùng nhau. Đây là thuần túy năng lượng đối kháng. Mặc dù hỗn độn thần lực có thể đồng hóa hết thảy mọi đặc tính, nhưng cần phải có thời gian. Khổng lồ huyết sắc năng lượng từ Thiên ma vương khiến Long Nhất cảm thấy chấn kinh. Đem năng lượng so sánh, hắn tuyệt đối rơi vào hạ phong.
Long Nhất khổ khổ chống đỡ. Điều này cũng giống như đấu nội lực tại tiền thế. Nội lực giao tranh cùng một chỗ. Nếu nhất phương bất chấp triệt thối thì nhất định lục phủ ngũ tạng đều bị chấn vỡ.
“Phụ thân, hai người đừng đánh nhau nữa.” Lúc này, một thân ảnh yểu điệu nhanh chóng tiến đến trường chiến đấu, ngạnh sanh tiến nhập hai luồng năng lượng đối kháng. Chỉ cần có chút bất hảo, nàng sẽ lập tức hôi phi yên diệt.
“Tư Yên.” Long Nhất ngẩn ra. Tiểu yêu nữ tại Lạc nhật phong biến mất vô ảnh vô tung, không biết nàng trốn được đến đây tự bao giờ. Hắn nhận thấy cường độ năng lượng Thiên ma vương trở nên yếu đi rất nhiều, hắn liền thuận theo đem năng lượng rút lui.
“Phụ thân, đừng tổn thương hắn.” Tư Yên đôi mắt đã ngấn lệ.
“Tránh ta.” Thiên ma vương lạnh lùng nói.
“Không! Ngươi muốn giết hắn, trừ phi ta chết.” Tư Yên cảm nhận Thiên ma vương không còn một chút cảm tình, trong lòng bất chợt lạnh lẽo.
Thiên ma vương cười to, bỗng nhiên huyết quang đánh ra, trong nháy mắt đâm xuyên Tư Yên thân thể.
“Tư Yên!” Long Nhất chấn động, quát to xông lên ôm lấy thân thể của nàng giờ phút này đã toàn thân vô lực. Hắn không dám tin Thiên ma vương lại đối với thân sinh nữ nhi của mình hạ thủ.
Tư Yên đồng dạng thần tình thống khổ không dám tin. Huyết mang mâu tử mở to nhìn Thiên ma vương.
“Ta vốn định tha ngươi một mạng. Nhưng ngươi chính mình muốn chết cũng không thể trách ta được.” Thiên ma vương lạnh lùng nói.
“Ngươi… ngươi không phải phụ thân của ta, ngươi tới cùng là ai?” Tư Yên gian nan hỏi.
Thiên ma vương kiệt kiệt cười to không trả lời. Đôi tay Long Nhất khẽ run, hỗn độn thần lực tiến vào miệng vết thương. Nhưng phí công, chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng của nàng dần trôi đi mất.
“Ngươi… tới cùng… là ai?” Tư Yên cố gắng mở to hai mắt, gian nan muốn biết đáp án. Nàng cùng Thiên ma vương lúc trước mặc dù quan hệ rất căng thẳng, nhưng Thiên ma vương yêu thương nàng, đây là sự thật không thể phủ nhận. Kẻ này cùng Thiên ma vương giống nhau như một, nhưng linh hồn lại hoàn toàn xa lạ.
“Ta chính là Thiên ma vương, là phụ thân của ngươi. Trước đây ta có thể giết mẫu thân ngươi thì giờ đây vì sao không thể giết ngươi ? Phàm kẻ nào cản trở ta, đều phải chết. » Thiên ma vương cuồng tiếu, hồng sắc lệ châu cũng cuồn cuộn rơi xuống.
Tư Yên dường như còn muốn nói tiếp, nhưng nàng không còn khí lực, huyết mang rút đi, sinh mệnh lực đến hồi cạn kiệt.
Trái tim Long Nhất như rách toạc ra. Tư Yên là nữ nhân của hắn, điều này không thể nghi vấn. Hắn có thể bình tĩnh khi nhìn nữ nhân của mình chết trước mặt hay sao?
“A…!” Long Nhất ngửa mặt lên trời cuồng hống, thất thải thần mang đột nhiên bạo xạ, thiên địa oanh long bắt đầu run rẩy, không gian bắt đầu vặn vẹo.
Ma giới hắc nhật chiếu xạ hồng đậm hắc quang, cả ma giới long trời lở đất.
Thiên ma vương kinh ngạc nhìn Long Nhất, lẩm bẩm: “Sao có thể? Sao có thể như vậy?” Đột nhiên, hắn tỉnh táo trở lại, hét lớn: “Long Nhất, ngươi điên rồi, dừng lại mau! Không gian sắp sụp đổ!”
Long Nhất vẫn không nhận ra, giờ khắc này vũ trụ năng lượng dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn, chuyển hóa thành hỗn độn thần lực, cuồn cuộn không dứt, khiến hắn nhất thanh cuồng hống kinh thiên động địa.
Không gian vặn vẹo càng lúc càng mãnh liệt. Nhiều thứ bị ảnh hưởng bắt đầu hủy diệt, sơn thể hỏng mất, giang hà loạn lưu, cây cối hoa cỏ dưới tràng năng lượng hóa thành tê phấn.
Không chỉ Ma giới, tại Thương Lan đại lục cùng Thần giới đều gặp tình trạng tương tự.
“Tận thế, tận thế tới rồi…” Rất nhiều người tinh thần bắt đầu hỏng mất, dưới áp lực của hủy diệt, tam giới bắt đầu động loạn.
Một lúc lâu sau Long Nhất dừng hét, trong đầu có chút mơ hồ. Đột nhiên một tiếng kinh thiên bạo tạc, trước mắt trở thành một mảnh hắc ám.
Ngay khi hắn nhìn lại, cảnh sắc trước mắt đã trở thành một mảnh hỗn độn. ma thú,thần tộc,ma tộc,Thương Lan đại lục các đại chủng tộc trở nên hỗn loạn, Tư Yên đã không còn trong lòng ngực, còn Thiên ma vương đứng ở cách đó không xa ngơ ngác nhìn hết thảy. “Không gian đều đã sụp đổ.” Thiên ma vương lầm bầm tự nói.
“Cũng tốt, tam giới liên kết lẫn nhau, vậy thì đồng thời hủy diệt đi!” Thiên ma vương cười to, huy thủ khiến huyết mang che khuất bầu trời, phương viên trăm dặm thành một vùng luyện ngục.
Long Nhất mục quang chợt lóe, lúc này hắn không rõ tình huống như thế nào. Nếu tam giới liên kết lẫn nhau, vậy Nạp Lan Như Nguyệt bị bắt có thể hay không thừa dịp loạn chạy đi?
Tựa hồ biết Long Nhất đang suy nghĩ điều gì, Thiên ma vương nói: “Hủy diệt cũng không phải chuyện khó mà phải giật mình. Ha ha, bất quá muốn chết đôi khi cũng không phải chuyện đơn giản.”
Thiên ma vương ý niệm vừa động, bên cạnh hắc quang chợt lóe, Long Nhị dẫn theo Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện.
“Bây giờ ta sẽ mổ bụng nàng ta, moi ra hải tử trong đó. Dùng ma lực chống đỡ, như vậy thai nhi hẳn vẫn có thể tồn tại. Sau đó chậm rãi hành hạ hắn, để cho ngươi tận mắt nhìn thấy hài tử của mình dần chết đi. Sau đó lại cho ngươi xem nữ nhân của mình tiếp tục bị hành hạ cho đến chết.” Thiên ma vương cười to.
“Ngươi điên rồi, ngươi hoàn toàn điên rồi.” Long Nhất cắn răng nói.
“Mổ bụng ả ra.” Thiên ma vương ra lệnh Long Nhị.
Long Nhị một tay nắm chặt yết hầu Nạp Lan Như Nguyệt, tử thần liêm đao chậm rãi giơ lên, hồng quang bị một vòng hắc khí vây quanh.
“Long Nhị, dừng tay lại.” Long Nhất đau đớn kêu lên.
Long Nhị không có chút phản ứng. Tử thần liêm đao vung lên, Long Nhất đồng tử nhất thời co rút, toàn thân biến mất tại chỗ.
Thiên ma vương cực nhanh di động, vạn đạo huyết mang hướng trung ương áp súc, thân hình Long Nhất đành phải hiện ra…
Thiên ma vương vô cùng đắc ý. Nhưng hắn đột nhiên chấn động, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy ngực bị một cái huyết sắc liêm đao phá xuyên qua. Phía sau hắn, Long Nhị tay cầm huyết sắc liêm đao chỉ còn lại phần cán đao chưa ngập vào trong cơ thể hắn.
“Làm sao có thể? Ta dùng một bộ phận ý niệm khống chế hắn, hắn có thể coi như là một phần phân thân của ta, như thế nào lại…” Thiên ma vương thì thào tự nói. Bởi vì ý niệm của Thiên ma vương tồn tại bên trong Long Nhị, năng lượng trong cơ thể Long Nhị cùng hắn như một thể. Do đó Long Nhị dễ dàng đem tử thần liêm đao cắm vào trong cơ thể hắn.
“Ta sẽ không phản bội đại ra, vĩnh viễn không bao giờ.” Thanh âm máy móc Long Nhị vang lên. Toàn thân xuất hiện từng đạo liệt ngân, “oanh” một tiếng nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Thiên ma vương nổi giận gầm kên, huyết sắc liêm đao trong thể nội bắn ra, bàng đại sát khí bao phủ Long Nhất.
Ngay lúc này, một thân ảnh bay đến, lạnh nhạt đứng bên bạnh Long Nhất. Thiên ma vương đang bạo nộ nhất thời ngẩn ra.
“Na Duy Kỳ…” Long Nhất căng thẳng. Một tên Thiên ma vương đã không thể đối phó, giờ lại thêm Tình ma Na Duy Kỳ.
“Đem đầu tượng ra, dùng hỗn độn thần lực tông kích chuyến liên thứ nhất và thứ ba cùng lúc với nhau.” Đôi môi Na Duy Kỳ còn chưa nói hết, thanh âm phiêu hốt đã truyền đến bên tai.
Long Nhất không chút do dự, lúc này hắn không còn đường lui.
Đầu lâu thạch tượng của Địch Bỉ Á bắn nhanh ra, ý thức Long Nhất xâm nhập vào bên trong dùng hỗn độn thần lực công kích.
Thiên ma vương kêu lên một tiếng thống khổ, ôm đầu toàn thân trực chiến. Trên người hắn huyết mang chợt lóe, tiêu thất tại chỗ.
“Phu quân.” Nạp Lan Như Nguyệt nhìn thấy nguy cơ đã được giải trừ, kêu lên một tiếng nhào vào lồng ngực Long Nhất: “Ta biết ngươi nhất định đến cứu ta cùng hài tử.” Nạp Lan Như Nguyệt chui vào trong ngực Long Nhất thỏ thẻ. Nếu như lúc trước nàng có chuyện gì thì cùng lắm là chết mà thôi. Nhưng bây giờ nàng mang cốt nhục Long Nhất, chính nàng không thể có chuyện.
Long Nhất vỗ nhẹ lưng Nạp Lan Như Nguyệt, ánh mắt nhìn Na Duy Kỳ vẻ mặt bình thản, dùng năng lượng truyền âm: “Ngươi tới cùng là ai? Làm sao lại biết phương pháp đả thương Thiên ma vương?”
“Ngươi tại sao không chịu động não một chút, vì cái gì sử dụng đầu lâu Địch Bỉ Á lại có thể đả thương Thiên ma vương?” Na Duy Kỳ trống rỗng vọng thiên không. Nơi đó, tam vầng thái dương đang chiếu rọi, thần giới diệu chi nhật,ma giới hắc ám chi nhật,cùng thương lan đại lục hỏa diễm chi nhật.
Long Nhất chấn động. Lời nói Tư Yên đột nhiên phảng phất bên tai. Nàng nói tên Thiên ma vương này không phải phụ thân nàng, không phải chân chính Thiên ma vương.
“Địch Bỉ Á, hắn còn chưa chết.” Long Nhất nói. Lúc trước tạo thành thần giới luân lạc mà hắn vẫn còn sống, hơn nữa lại hóa thân thành Thiên ma vương.
“Ngươi còn chưa tới mức ngu ngốc.” Na Duy Kỳ nói.
“Ngươi làm sao biết được?” Long Nhất hỏi.
“Bởi vì… trong cơ thể ta chảy huyết mạch của hắn.” Na Duy Kỳ nói những lời này, khí tức trong phút chốc vặn loạn.
Long Nhất trầm mặc không nói. Hắn nhìn khắp xung quanh. Thế giới sớm đã diện mục toàn phi, thân nhân thê tử hắn giờ ở nơi đâu?
“Không hỏi tại sao ta lại giúp ngươi à?” Na Duy Kỳ nói.
“Không cần, ngươi cũng chẳng khác gì hắn” Long Nhất lạnh nhạt nói.
Na Duy Kỳ lạc lạc cười duyên, nói: “Có lẽ ta nên nói thêm cho ngươi một việc. Lúc trước Địch Bỉ Á nhục thân tẫn hủy, thần thức bị vây tại Bích huyết hàn đàm trong Mạt nhật cốc. Phần còn lại của thân thể hắn hẳn là dưới đáy hàn đàm. Nếu ngươi dùng hỗn độn thần lực công kích hoàn toàn không bỏ sót, nói không chừng ngươi có thể khiến hắn hoàn toàn biến mất.”
Na Duy Kỳ nói xong, nàng chợt cười rồi bay đi. Long Nhất tựa hồ cảm giác bên trong tiếng cười thoáng mang vẻ đau thương.
“Mạt nhật cốc, bích huyết hàn đàm” Long Nhất thấp giọng nói. Ánh mắt nhìn những mảnh hắc sắc cốt chất trên mặt đất.
“Long Nhị, đại ca xin lỗi ngươi.” Long Nhất khóe miệng co quắp. Hắn góp nhặt lại từng mảnh, sợ rằng sẽ mất đi.
Trong khoảng thời gian này hắn liên tục chịu đả kích. Trái tim hắn đổ máu, mặc kệ hắn cứng cỏi đến đâu. An Cát Lạp đã đi, Tư Yên đã đi, Long Nhị rồi cũng rời xa hắn. Tại trường hạo kiếp này, có lẽ còn có thêm nữa những thân nhân bằng hữu ra đi. Hắn có thể làm, chính là cùng tính mạng vãng hồi hết thảy. Sẽ phấn thân toái cốt chôn vùi cùng thế giới, sẽ trọng kiến trật tự thế giới cùng hai vầng nhật nguyệt. Nhân sinh trừ cái chết không quan trọng, ngay cả chết cũng từng nhìn thấy, còn cái gì đáng sợ đây.