NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 158: Ti Bích, là nàng ư?

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập
Ads Top

 

Dịch thuật: Aficio

Nguồn:

Bốn người vừa đi tới Túy Hương Lâu vừa cãi cọ. Thực ra vốn chỉ có Long Nhất và Thủy Nhược Nhan đấu khẩu thôi. Hai người này dường như ngứa miệng, bất kể đối phương nói gì nhất định phải lôi sách vở ra phê bình kẻ kia là sai bét.

Có Lăng Phong đại gia ở đây, đám Long Nhất đương nhiên là được đưa vào phòng khách quý trên tầng ba rồi. Bố trí xa hoa bên trong khiến cho người lần đầu tiên đến như Tây Môn Vô Hận và Thủy Nhược Nhan phải lè lưỡi. Trang trí như vậy tuyệt đối không phải vấn đề gì với Tây Môn gia tộc nhưng Tây Môn Nộ luôn tiết chế chi tiêu trong gia tộc, không thể nào để xa hoa quá mức như Túy Hương Lâu được.

Món ăn tinh trí cùng với mĩ tửu thuần hương nhất nhất được đem ra. Long Nhất uống một bôi, đột nhiên có vẻ xuất thần, trong mắt hắn hiện lên ý niệm về một bóng hồng nhan.

“Ăn cơm mà còn ngây ra, heo.” Thủy Nhược Nhan hoàn toàn bỏ đi diện mạo của một giáo sư, nói năng tùy theo ý nghĩ, cảm giác này khiến nàng thấy rất vui vẻ.

Long Nhất hồi thần lại, không quan tâm tới lời của Thủy Nhược Nhan. Hắn cười nói: “Rượu ở Túy Hương Lâu tuy ngon nhưng còn kém Bách Hoa tửu ở tinh linh sâm lâm nhiều, sao trước đây không nghĩ tới chuyện mang theo một ít nhỉ. Thất sách thật.”

“Ha ha, Long Nhất. Huynh nhớ đến Bách Hoa tửu của tinh linh sâm lâm hay là mĩ nữ ở đó thế?” Lăng Phong mỉm cười hỏi.

“Cả hai.” Long Nhất cười hắc hắc đáp.

“Đại sắc lang.” Tây Môn Vô Hận và Thủy Nhược Nhan đồng thời hừ lên.

Long Nhất coi như không nghe thấy. Nói thực lòng, dẫu mới rời xa tinh linh sâm lâm được ít ngày nhưng hắn vẫn nhớ nha đầu Lộ Thiến Á ấy, nhớ sự ôn nhu tận tình, đích thực là cực phẩm tình nhân trong trái tim nam nhân. Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Long Nhất lộ ra một nụ cười dâm đãng làm cho Thủy Nhược Nhan đang chăm chú nhình hắn phải đỏ mặt tim loạn nhịp.

Rượu quá nửa tuần, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, ma pháp đăng hai bên đại lộ đã được bật sáng, chiếu tỏa đủ loại màu sắc tạo nên một khung cảnh đầy vẻ phong tình của dị vực.

“Mấy ngày nữa là đến Mạo Hiểm đại hội của Thánh Ma học viện rồi. Học sinh của cao cấp ma pháp hệ đều có thể thành lập đội tham gia, mọi người có muốn tham gia không?” Thủy Nhược Nhan đột nhiên hỏi.

“Mạo Hiểm đại hội? Là gì vậy?” Long Nhất hiếu kỳ hỏi lại.

“Điều này ta cũng không biết, khi đi ra ngoài rồi thì chớ có nói là học sinh Thánh Ma học viện để khỏi làm mất mặt trường.” Thủy Nhược Nhan hừ lạnh.

“Không nói thì thôi, nàng cho rằng ta thích hả.” Long Nhất cười nói.

“Chúng ta đương nhiên muốn tham gia rồi, chuyện hay như thế làm sao thiếu chúng ta được?” Lăng Phong vội nói còn Tây Môn Vô Hận cũng gật đầu theo.

“Có gì hay chứ? Rốt cuộc cái Mạo Hiểm đại hội này là gì đây? Ai nói cho ta biết nào.” Long Nhất hỏi.

“Mạo Hiểm đại hội là lần hoạt động chuyên môn của học sinh cao cấp ma pháp hệ. Học sinh tự tổ chức thành đội tiến nhập hậu sơn của Thánh Ma học viện. Nơi đó có một cánh cửa dịch chuyển không gian cổ xưa, có thể đưa học sinh tới một nơi có tên gọi Ảo Ma sâm lâm. Các ma thú đẳng cấp không phổ biến ở đó lắm, cao nhất cũng chỉ là trung cấp C cấp, do đó thường thì không có nguy hiểm. Hơn nữa đó là một nơi thần kỳ, bên trong có rất nhiều báu vật, từng có một học sinh lấy được dây chuyền thần cấp ở đó. Nghe nói còn có cả vũ khí, vật phòng hộ thần cấp nữa, điều này phải xem vào vận khí của mỗi người.” Thủy Nhược Nhan nói.

“Vậy ra Mạo Hiểm đại hội chính là Tầm Bảo đại hội rồi.” Long Nhất bừng tỉnh.

“Cũng có thể nói như vậy. Trường có quy định mỗi tổ không được quá mười người, hơn nữa đẳng cấp ma thú tuy không cao nhưng có lúc sẽ có những tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Do vậy nếu như phát sinh tử vong hay gì đó ngoại lệ không liên quan gì tới học viện cả.” Thủy Nhược Nhan nói tiếp.

Long Nhất gật đầu. Chuyện này cũng không thể trách học viện được. Tới Thánh Ma học viện có rất nhiều con cháu quyền quý các quốc gia, một khi phát sinh ra tình huống ngoài dự liệu sẽ không còn tiếp túc giao hảo được, không khỏi phải sinh ra cách tính toán đó.

“Độ khó quá thấp, không có chút chiến tính nào. Nhưng xem ra có bảo bối để lấy, ta cũng tham gia thôi.” Long Nhất cười nói.

“Vậy thì tốt, chúng ta ba người tổ chức thành một đội đi.” Lăng Phong nói.

Ba người? Long Nhất mỉm cười quỷ dị, gật đầu ý nói không có ý kiến.

Cơm no rượu say, bốn người bước xuống Túy Hương Lâu, chia nhau trả tiền. Dù chút bạc này đối với Long Nhất chẳng đáng gì, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dựng nên vô số tòa Túy Hương Lâu nhưng đây cũng là một phương thức giao lưu mà, kiểu gì thì với Lăng Phong mà nói như thế cũng không đáng là bao.

Đi đến đại lộ rồi, Long Nhất đột nhiên cảm thấy trong không trung truyền tới một chút ma pháp ba động. Hắn không tự chủ được ngước đầu lên, liền trông thấy hai đạo thân ảnh bay vụt tới, nhìn rõ ra thì thấy một người mặc tế tự bào viền vàng còn một người mặc tế tự bào thuần bạch sắc.

“Ti Bích.” Long Nhất thân hình rung lên dữ dội, miệng lẩm bẩm ngây ra tại chỗ. Một lúc mới như tỉnh mộng nhưng cũng không chào hỏi, thân hình hóa thành một làn khói bay thẳng tới đường chân trời, khiến cho ba người Tây Môn Vô Hận chỉ biết nhìn nhau.

Phi Tường thuật kết hợp với Càn Khôn Đại Na Di của Long Nhất có tốc độ phi hành cực cao. Đuổi theo chừng hai phút, Long Nhất lập tức ý thức được rằng hắn đã sai phương hướng, đáng lẽ kể cả có là đại ma đạo sư thì cũng bị hắn bắt kịp rồi. Do vậy hắn chuyển thân đi theo một hướng khác.

Cứ theo tốc độ cực hạn này tìm vài lần, Long Nhất cuối cùng phát hiện ra được ở trên không trung nơi góc tòa thành một nữ hài tử mặc tế tự bào viền vàng, đội mũ trùm đầu đang phi hành tới trước, thân hình ấy rất giống với Ti Bích. Long Nhất lúc này không còn quan tâm tại sao hai người giờ biến thành một, kích động và hưng phấn đã bao trùm hết cả tâm tư hắn.

“Ti Bích!” Long Nhất xúc động gọi lên một tiếng. Giọng nói run rẩy. Nam nhân đáng sợ đối diện với tử vong vẫn bình tĩnh lạnh lùng vậy mà giờ đây lại đỏ hồng nơi khóe mắt.

Thiếu nữ phi hành đằng trước nghe thấy tiếng gọi của Long Nhất liền dừng lại, chầm chậm xoay mình.

“Ti Bích!” Long Nhất lại gọi thêm tiếng nữa, thân hình loáng lên xuất hiện ngay trước mặt nàng, ôm lấy nàng vào trong lòng.

“Hỗn đản, ngươi làm gì đấy?” Người đó vùng vẫy kịch liệt. Long Nhất tay lỏng ra, thiếu nữ lập tức bay ra ngoài, dừng lại trên khoảng không xa xa.

Thực ra trong một sát na ôm thiếu nữ ấy Long Nhất đã biết hắn nhận nhầm người rồi. Mùi hương trên người Ti Bích hắn làm sao quên được, đó là mùi thơm thanh nhã của mạt lị hoa (hoa nhài). Trên người thiếu nữ này có chút hương thơm của hoa sơn chi, tất nhiên không giống với Ti Bích rồi, giọng nói cũng không đúng.

“Xin lỗi, ta nhận nhầm người.” Long Nhất hơi ngượng ngập nói lời tạ lỗi, sự hụt hẫng trong lòng khiến hắn thấy cô tịch vô cùng.

“Một câu xin lỗi là xong hả?” Thanh âm của thiếu nữ mang theo sự tức giận nhè nhẹ.

“Vậy nàng muốn sao?” Long Nhất nói giọng buồn bực.

“Ngươi khi phụ người ta như vậy, thực là đáng ghét.” Thấy bộ dạng khó chịu của Long Nhất, thiếu nữ như càng có thêm lửa bốc lên trong đầu.

Long Nhất nhún vai, bất lực nói: “Ta đã nói lời xin lỗi với nàng rồi, nàng không nhận ta cũng không còn cách nào khác. Ta đang có việc, không rảnh bồi tiếp nàng ở đây.” Nói xong, Long Nhất chuyển thân muốn bay đi.

“Muốn đi hả, đâu có chuyện dễ vậy.” Thiếu nữ hét lên một tiếng, vài chiêu Quang Bạo thuật từ các góc độ khác nhau đánh tới.

Giờ đây ma pháp ở cấp độ này đối với Long Nhất chỉ là trò đùa, hắn phóng ra tinh thần lực bao bọc lấy mấy quang cầu đó, vươn tay ra trực tiếp hấp thụ lấy. Nội lực vừa triển khai đã hấp thụ đồng hóa hết toàn bộ, đến một chút ánh sáng dư thừa cũng không, khiến cho thiếu nữ mắt trợn trừng miệng há hốc.

“Hiện tại ta có thể đi được chưa?” Long Nhất chậm rãi hỏi.

“Không… không được, ngươi nhất định phải bồi tội.” Thiếu nữ ương ngạnh nói.

“Không phải là đã xin lỗi nàng rồi sao?” Long Nhất nhíu mày.

“Xin lỗi và bồi tội là hai thứ hoàn toàn khác nhau.” Thiếu nữ nói.

“Có cái lý đó sao, chớ cản ta, ta thấy phiền đó.” Long Nhất dằn lại sự náo động trong lòng đáp.

Vừa mới chuyển thân Long Nhất đã phát hiện thấy có gì đó ập đến liền đánh ra một chưởng. Vật bay tới lập tức bị phá thành từng mảnh nhỏ còn chân khí của hắn không bị trở ngại gì bay thẳng tới thiếu nữ. Chỉ nghe thấy xẹt một tiếng, mũ trùm đầu màu đen của nàng đã bị xẻ làm đôi, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mày ngài khẽ lượn, làn thu ba sáng tựa sao, mũi quỳnh miệng sen, tinh tế như thể một bức tượng thiên thần.

Long Nhất nhìn thiếu nữ ngây ngốc. Kẻ từng thấy biết bao tuyệt sắc mĩ nữ như hắn không bị mĩ mạo của nàng làm mê đắm, chỉ có điều hắn cảm thấy thiếu nữ này vô cùng quen thuộc, dường như đã từng gặp nàng. Nhưng lật đi lật lại ký ức hắn vẫn không phát hiện ra chút dấu vết nào của thiếu nữ, không thể nào đến chút xíu ấn tượng cũng không có chứ?

Long Nhất lướt ánh mắt từ trên đầu xuống, đột nhiên chú ý tới chân phải nàng chỉ còn bít tất chấm xanh còn giày đã không còn thấy đâu. Nhớ lại vật vừa tập kích mình, hắn không khỏi mỉm cười.

“Đồ xấu xa ngươi, cười cái gì mà cười.” Thiếu nữ tức uất trừng mắt nhìn Long Nhất.

Long Nhất thấy dáng vẻ khả ái của thiếu nữ cũng không tức nàng nữa. Hắn lục trong không gian giới chỉ lấy ra một đồng tử tinh tệ ném tới nói: “Cái này để trả lại nàng, tiện nói với nàng một câu, sau này chớ mặc tế tự bào viền vàng nữa.” Nói xong, Long Nhất đã biến mất không còn tăm tích.

Thiếu nữ cầm tử tinh tệ phát ngây ra, đột nhiên mỉm cười rạng rỡ, nhãn thần không ngờ lấp loáng sự ôn nhu lạ lùng.

Long Nhất đi chưa lâu, một nữ tử mặc tế tự bào khiết bạch, cũng đội mũ trùm đầu màu đen bay tới. Sự ôn nhu lạ kỳ ấy của thiếu nữ lập tức thu lại, vô thức đưa đồng tử tinh tệ đó vào trong không gian giới chỉ.

Nữ tử đội mũ trùm đầu không hề chú ý tới biểu tình khác lạ ấy, chỉ nhìn theo bóng hình Long Nhất biến mất nơi xa thầm than. Cứ như vậy mãi. Tựa hồ ngọn gió nào từ vũ trụ xa xăm thổi tới mang theo nỗi nhớ nhung bi thương của vạn năm.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer