– Nữ ma đầu đã tu thành Thiên Cung rồi?
Bên bờ mọi người sắc mặt thảm đạm, một người trung niên đại hán thấp giọng nói:
– Nàng tu thành Thiên Cung, ai còn đánh bại được nàng? Chỉ sợ càng muốn vô pháp vô thiên…
– Tôn sư thật là khí phách mười phần.
Thác Bạt Lưu Chiếu hướng Giang Nam cười khổ nói.
Giang Nam không biết nên khóc hay cười, Lạc Hoa Âm một nữ tử thế nhưng đoạt được trái tim mỹ nhân, để quần hùng ở tràng đều có chút bất đắc dĩ.
Đột nhiên, một bóng người từ trong lâu thuyền phóng lên cao, biến mất không thấy gì nữa.
– Nàng lại đi…
Trong lâu thuyền truyền tới một thanh âm u oán.
Hô…
Trong đám người đột nhiên có năm ba nhân ảnh phóng lên cao, thẳng đuổi theo Lạc Hoa Âm, hẳn là có người nghe được lời của Mị Nguyệt rất là động tâm, tính toán đuổi theo giết Lạc Hoa Âm.
Mấy người này cũng là cường giả rất giỏi, chẳng qua là Giang Nam đối với mấy người bọn họ nhìn rất không tốt, Lạc Hoa Âm chưa từng tu luyện tới Thiên Cung, cũng đã quét ngang chút ít Thái Thượng Trưởng Lão của Huyền Thiên Thánh Tông, giờ phút này tu thành Thiên Cung, chỉ biết càng thêm lợi hại, sợ rằng chỉ có chưởng giáo các đại thánh địa, mới có thể áp nàng một đầu.
Chiếc lâu thuyền kia có chút dừng lại, chạy nhanh vào hồ, biến mất không thấy gì nữa.
Thác Bạt Lưu Chiếu có chút tiếc hận, đột nhiên cười nói:
– Giang huynh đệ, Ngọc Sinh Hương, Mị Nguyệt cùng Khương Nhu ba vị cô nương dĩ vãng cũng không xuất đầu lộ diện, lần này tôn sư xuất hiện liền làm cho các nàng hiện thân ở Vạn Hoa Lâu, cho chúng ta cơ hội nhất thân phương trạch.
Giang Nam đối với có thể nhìn thấy ba vị nữ tử kia hay không không có bao nhiêu hứng thú, cười nói:
– Lưu