– Huynh đài chẳng lẽ còn muốn ngồi ở chỗ đó đánh với ta một trận?
Trưởng Tôn Thúc Vinh nhìn về phía Giang Nam, lạnh nhạt nói:
– Thực lực của ta nếu so với Phan sư đệ cao hơn rất nhiều.
Giang Nam mắt lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
– Ngươi thật sự còn mạnh hơn Phan Soái rất nhiều, đánh với ta một trận, ngươi tất nhiên có thể thành tựu Thiên Thần! Trường Nhạc công tử thật là khiến người hâm mộ, lại có thể đem nhân tài như ngươi thu làm môn hạ, môn hạ đệ tử ta, liền không người nào có thể đủ thắng qua ngươi, chỉ có sư đệ ta, mới có thể thắng ngươi một bậc.
– Ngươi dùng đệ tử của ngươi cùng ta đánh đồng?
Trưởng Tôn Thúc Vinh bật cười nói:
– Ngươi có biết hay không, ta quát tháo Thần Giới, có bao nhiêu Thiên Thần chết ở trong tay ta? Ngươi bất quá là hạ giới Thần Minh, mà ta xuất thân thế gia, đệ tử của ngươi làm sao có thể cùng ta sánh ngang?
Giang Nam lắc đầu nói:
– Đệ tử của ta nếu như tu luyện tới cảnh giới như ngươi, cũng đủ để quét ngang một mảng lớn Thiên Thần.
Hắn lời ấy cũng không có khoa trương, đệ tử của hắn cũng nhận được hắn truyền thụ, phần lớn tu luyện Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển, Cửu Chuyển Chiến Thể, ngụy Đế Hoàng Thần Thể, Hồng Mông Chi Thể, lại tăng thêm Giang Nam không có tàng tư, đem sở học đủ loại công pháp của mình đặt ở bên trong Thánh Tông, tùy ý thánh tông đệ tử tu luyện, trong đó lại càng không ít Đế cấp công pháp!
Hắn không phải là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, mà là nuôi thả, để cho đệ tử của mình riêng phần mình lĩnh ngộ, đi ra Đạo lộ bản thân, vì vậy chỉ cần đi ra một bước kia, là có thể đạt được đại thành tựu.
Đám người Nhạc Ấu Nương, Huyền Thanh Y,