Mặc dù hắn không thể tiến vào Thần Giới, tự mình đi gặp Giang Tuyết tỷ tỷ, nhưng nếu như có tượng thần bài vị của Giang Tuyết, cũng có thể câu thông Thần Giới, mời được phân thân của Giang Tuyết tỷ tỷ phủ xuống!
– Bất quá, Đông Cực Thánh Thành đã ở vài thập niên trước bị hủy bởi một cuộc chiến hỏa, hôm nay nơi đó chỉ còn lại có một mảnh phế tích.
Âu Chấn Xuyên tiếp tục nói:
– Nghe nói, trận đại chiến kia, cùng mấy vị đầu sỏ Thần Giới có liên quan, chẳng qua cụ thể là ai làm, ta cũng không rõ ràng lắm. Tượng thần của nàng có thể tìm được hay không, cũng là không biết.
Giang Nam giật mình, hít vào một hơi thật dài nói:
– Làm phiền thành chủ.
– Giáo chủ đối với ta có đại ân, chuyện nhỏ này cần gì nói đến?
Âu Chấn Xuyên cười nói:
– Về phần giáo chủ để cho ta hỏi thăm một người khác, đến nay còn chưa từng có tin tức.
Hắn nói một người khác, chính là Thái Hoàng Lão Tổ, Thái Hoàng Lão Tổ đã ở trong Trung Thiên thế giới, bất quá mặc dù thế lực Xuất Vân thành không nhỏ, nhưng ở Trung Thiên thế giới thế lực như vậy còn có rất nhiều, giống như không trung đầy sao đếm không xuể, Âu Chấn Xuyên nghe không được tin tức của Thái Hoàng Lão Tổ là hợp tình lý.
– Tùy Tĩnh, Thiên Nhai, hôm nay ta liền rời thánh thành, ta và ngươi lúc này từ biệt.
Giang Nam tìm được hai người, hướng hai người từ giả nói.
– Đạo hữu định đi nơi đâu?
Ánh mắt Thiệu Thiên Nhai sáng lên, cười nói:
– Đại Đế đạo tắc này ta cũng nghiên cứu không ra, không bằng cùng ngươi đi ra xông xáo!
Giang Nam lắc đầu nói:
– Ta lần này ra cửa, là vì xử lý một ít chuyện riêng.
Thiệu Thiên Nhai chỉ đành phải thôi.
Giang Nam rời Xuất Vân thành, tế lên Trung Thiên La Thiên Kính