– Ta cần tài liệu rất nhiều, hơn nữa chất lượng cũng cực kỳ cao đẳng, giá trị không rẻ, không dám làm phiền Khương thúc.
Giang Nam cười nói:
– Ở quý phủ là khách, há có thể lại muốn đồ của quý phủ. Khương thúc không cần phải nói, tài liệu luyện bảo, tự ta nghĩ biện pháp là được.
Khương Thần Thông trong lòng khẽ nhúc nhích, không hề nói chuyện này nữa, mang theo đám người Giang Nam, Diêm Phù trở lại Thái Công phủ, sai người an bài mọi người ở cung điện chiêu đãi thượng tân. Đám người Diêm Phù đi tới cung điện của Giang Nam, cười nói:
– Lão đệ, nếu ngươi muốn mua tài liệu mà nói, bản thân ta biết Minh Vương thành có một chỗ, là một hiệp hội buôn bán danh nghĩa của Bất Tử Minh Vương, giá cả vừa phải.
– Không cần.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Tài liệu của ta lập tức sẽ có người đưa tới.
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ nghe một thanh âm nói:
– Giang công tử ở đây sao? Tiểu nhân phụng mệnh, đặc biệt tới thay Giang công tử đưa lên một phần tiểu lễ.
Giang Nam đi ra cung điện, đám người Diêm Phù cùng Long Ngâm Phong liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút tò mò, thầm nghĩ:
– Hắn vẫn cùng chúng ta ở chung một chỗ, khi nào ở Minh Vương thành làm quen bạn tốt, mới vừa thiếu hụt tài liệu liền có người tự động đưa tới cửa.
Mấy người đi ra phía ngoài, chỉ thấy một gã sai vặt Ma Tộc đứng ở ngoài cung, bên trong mi tâm tài liệu như một ngọn núi nhỏ bay ra, cung kính nói:
– Công tử, chủ nhân nhà ta họ Miêu, đây cũng là tiểu lễ vật mà chủ nhân của tiểu nhân vì công tử chuẩn bị, kính xin công tử vui lòng nhận cho.
Giang Nam gật đầu, trầm giọng nói:
– Ta nhận, ngươi trở về nói cho chủ công nhà ngươi, Giang mỗ cảm kích vô tận.
Gã sai vặt Ma Tộc kia vội vàng cáo lui.<