Mà vào lúc này, Bộ Chinh Bộ Thần Hầu cùng bọn người Thánh Trị Thần Tôn cũng phiền muộn không thôi, bọn người Giang Nam nhẹ nhàng dễ dàng liền xuyên qua từng đạo thần cấm vô cùng nguy hiểm, những thần cấm kia đừng nói bộc phát, thậm chí ngay cả một tia gợn sóng cũng không có nhấc lên, tùy ý bọn hắn thông qua. Mà trái lại những người mình này, càng là xâm nhập đế lăng, gặp được thần cấm liền càng cường, xúc động một đạo thần cấm, thường thường kích phát mấy chục tòa thậm chí trăm tòa thần cấm, để cho bọn hắn cố hết sức vạn phần.
Rốt cục, mọi người thấy một đoàn người Giang Nam đi vào trong nội cung, Hoang Thần ha ha cười nói:
– Những tiểu bối này to gan lớn mật, lần này cần chết không có chỗ chôn rồi…
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ thấy bọn người Giang Nam như trước ở trong nội cung nhàn nhã dạo chơi, cười cười nói nói, những thần cấm khủng bố trong đế lăng kia đối với bọn họ mà nói, tựa như không tồn tại.
– Đây là có chuyện gì?
Một Cự Đầu buồn bực dị thường, như Hòa thượng sờ không đến đầu óc, Bộ Chinh Bộ Thần Hầu đột nhiên nghĩ đến Giang Nam từng nói hắn đang đợi “chính chủ” đến đây, trong lòng không khỏi đánh cho cái kích linh:
– Chính chủ? Chẳng lẽ hắn nói không phải là chủ nhân của mình? Mà là nói Địa Hoàng? Địa Hoàng còn sống?
– Bộ Thần Hầu, bọn tiểu bối đã tiến vào cung điện dưới mặt đất, cung điện dưới mặt đất chi bảo tùy thời có khả năng bị bọn hắn đắc thủ, chúng ta liên thủ a?
Thanh âm Thánh Trị Thần Tôn đột nhiên truyền đến, cao giọng nói:
– Lực hợp là sức mạnh, lực chia rẻ tất yếu nhược, Thần Hầu sẽ không ngồi nhìn những tiểu bối này đạt được trọng bảo bên trong đế lăng chứ?
– Không tệ!