Pháp Thiên hòa thượng vung tay áo một quyển, thu hồi tranh họa của Thái Hoàng tự viết, đằng đằng sát khí nói:
– Hôm nay chính là ngày Giang mỗ mỗ mạng táng Hoàng Tuyền, hồn thuộc về cực lạc!
Pháp Tướng hòa thượng thấy hắn thu tranh họa của Thái Hoàng tự viết vào trong Tử Phủ của mình, khóe mắt không khỏi nhảy lên, trong lòng rất là khó chịu, Pháp Thiên lấy đi tranh họa của Thái Hoàng tự viết, hiển nhiên là không có ý định để cho hắn tiếp tục tham quan hoc tập cuốn tự viết này, tránh cho hắn cũng đột nhiên đốn ngộ, vọt tới Côn Luân Thần Phủ cảnh giới!
Mặc dù nói hai người bọn họ là sư huynh đệ, sư ra một môn, lại là đệ tử Phật Môn Thánh Địa Kim Cương Pháp Thiện Tông, nhưng lẫn nhau trong lúc đó cũng có cạnh tranh.
Pháp Tướng là đại sư huynh, Pháp Thiên là Nhị sư huynh, Kim Cương Pháp Thiện Tông kế nhiệm chưởng giáo nhất định là từ hai người bọn họ chọn lựa.
Cho tới nay tu vi cảnh giới của Pháp Tướng đều ở phía xa Pháp Thiên, nhưng nay Pháp Thiên cũng tu luyện tới Minh Đường Thần Phủ cảnh giới, hai người bọn họ liền ở vào cùng một tầng thứ, tu vi thực lực không kém nhiều.
Mặc dù Pháp Thiên không bằng Pháp Tướng, cũng không khác nhau lắm, nhưng nếu như Pháp Tướng đột phá, tu thành Côn Luân Thần Phủ, vậy thì sẽ lần nữa đem thực lực kéo ra, Kim Cương Pháp Thiện Tông kế nhiệm chưởng giáo sẽ cùng Pháp Thiên vô duyên!
– Con lừa ngốc này, nhìn như trung hậu, nhưng nội tâm gian trá giảo hoạt, bất quá ta cuối cùng là đại sư huynh, tu thực lực so sánh với ngươi vẫn còn cao hơn một bậc!
Pháp Tướng hòa thượng thầm nghĩ trong lòng:
– Ta không chiếm được Thái Hoàng tự viết, ngươi cũng đừng nghĩ chiếm lấy! Đợi sau khi Giang mỗ mỗ chết, ta liền mời Cận sư huynh thu hồi Thái H