Giang Nam khẽ mỉm cười, còn chưa kịp đánh giá hai vấn đề khó khăn khác, đột nhiên chỉ nghe một thanh âm ha hả cười nói:
– Giang đạo hữu tới!
Hắn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đám người Phụ Văn Cung cùng Thần Tiềm đi tới, Phụ Văn Cung chính là Tinh Nguyệt Thần Tông chưởng giáo, lòng dạ độc ác, trí khôn hiểu rõ, đã từng cùng Giang Nam có một đoạn giao tình, đối với Giang Nam cũng cực kỳ coi trọng, mỉm cười nói:
– Giang đạo hữu, thần minh chuyển thế thân đáp ứng bái ngươi làm thầy rồi? Ha hả, không phải là Phụ mỗ muốn cướp con gái của cố nhân ngươi, mà là sự tình liên quan sư môn hưng suy, Phụ mỗ cũng không khỏi không động lòng.
Giang Nam hoàn lễ cười nói:
– Phụ chưởng giáo khách khí, nếu định ra quy củ, như vậy vãn bối cũng muốn theo như quy củ làm việc, phá giải ba vấn đề khó khăn này mới có thể dẫn người rời đi.
– Giang lão đệ, ngươi thật là may mắn!
Tần Phi Ngư bước đi, ha ha cười nói:
– Ta ở chỗ này phá trận, không nghĩ tới ngươi đã sớm rút củi dưới đáy nồi!
Giang Nam cười nói:
– Con gái của cố nhân, há có thể không phí chút ít tâm tư?
– Giang đạo hữu, đã lâu không gặp?
Thiên Yêu Thánh Nữ cùng đám người Thải Dực đi tới, nhìn Giang Nam cùng Nhạc Ấu Nương một chút, hé miệng cười nói:
– Mặc dù chúng ta tình bạn cố tri, Liên Hương cũng thiếu nhân tình của ngươi, bất quá sư môn đại kế Liên Hương cũng không khỏi cùng đạo hữu tranh một chuyến, trong lòng rất là áy náy.
– Dễ nói, dễ nói.
Giang Nam ha ha cười một tiếng, nói:
– Mọi người dùng bản lãnh, Thánh Nữ không cần tự trách.
Nhạc Ấu Nương nhìn hắn một chút, lại liếc về Thiên Yêu Thánh Nữ