Giang Nam trong lòng lẫm nhiên, thân thể đầu Ma Linh này thật sự mạnh mẻ đến không hợp thói thường, đơn thuần thân thể tu vi, mạnh hơn hắn gấp hai cũng không dừng lại!
Nếu như là chính bản thân hắn tới chém giết Ma Linh, chỉ sợ coi là vận dụng đại hắc oa, cũng đắp không chết thằng này!
Nhục thể của hắn có thể nói hoàn mỹ, là Thiên Cung thân thể hoàn mỹ, từ ý nào đó mà nói, loại kết cấu thân thể này, nếu so với kết cấu thân thể của Chưởng Giáo Chí Tôn Hành Vân Đại Thiện Sư kia còn muốn hoàn mỹ!
– Không hổ là Ma Đế chế tạo Nhục Linh Đan, lấy kiến thức Ma Đế, chế tạo ra Thiên Cung thân tất nhiên hoàn mỹ vô khuyết, cho dù chẳng qua là Thiên Cung nhất trọng, cũng muốn vượt xa đám người Hành Vân Đại Thiện Sư!
Giang Nam điện quang hỏa thạch hiện lên một cái ý niệm trong đầu, đó chính là năm đó hắn ra khỏi Thất Bảo Lâm, đã từng thấy qua Tịch Ứng Tình cùng Thái Hoàng Lão Tổ đối chiến một ngón tay, lúc ấy Tịch Ứng Tình không địch lại, đầu ngón tay chảy ra một giọt máu tươi, máu tươi kia chính là đạo văn biến thành, nhưng ngay sau đó lưu trở về trong cơ thể Tịch Ứng Tình.
Này nói rõ, Tịch Ứng Tình chỉ sợ cũng đạt tới loại thành tựu này!
Đại hắc oa chẳng qua là dựa vào trọng áp thủ thắng, nhưng không cách nào xóa đi huyết nhục trong đạo văn, mà loại sinh linh Ma Linh này áp là áp không chết, chỉ có luyện hóa đạo văn trong cơ thể hắn, luyện đi linh tính, mới có thể chém giết!
Ma Linh tung mình đứng lên, quơ quơ mười ba cái đầu, ánh mắt hướng Giang Nam nhìn lại, mười ba thanh âm đồng thời vang lên:
– Sâu, con sâu nhỏ, quấy rầy ta thanh tu…
– Lùi!
Phía sau Giang Nam thoáng hiện thiên dực, dùng sức vỗ, hướng phía sau nổ tung lui đi, mà hơn bốn mươi cánh tay của Ma Linh kia nhất tề