– Nguyên giới ta cũng không có những chủ tinh khác…
Giang Nam mới vừa nói tới đây, đột nhiên trong lòng vừa động nói:
– Tiền bối, chỗ này của ta tích lũy không ít thần kim thần liệu, dám mời hai vị tiền bối giúp ta luyện chế tinh hạch một viên chủ tinh!
Chiến Thiên Ma Tôn hơi ngẩn ra, thất thanh nói:
– Tiểu đạo hữu, ngươi xác định ngươi muốn làm như vậy? Ngươi cũng đã biết, ngươi tích lũy tài phú, đủ có thể luyện thành một Tôn Vương Đỉnh cũng dư dả! Những tài liệu này, đầy đủ ngươi tu luyện tới Thần Tôn cảnh giới, cả đời giàu có, không cần đi tìm tài liệu khác nữa! Tài phú lớn như vậy, nếu như không phải là ta và ngươi cũng coi như có chút giao tình, ta cũng muốn giết ngươi đoạt bảo.
Thiếu niên áo vàng kia cũng ngây ngốc, cười nói:
– Tiểu đạo hữu, lần này ngươi gặp gỡ phi phàm, cướp sạch Phong Ma Cổ Thành mà Ứng Long lão tổ chế tạo, chiếm được nhiều pháp bảo phong ấn, lại được một Thần Tôn chi bảo mất đi linh tính, cho nên mới tích lũy tài phú lớn như thế. Đây là kỳ ngộ khó gặp của ngươi, có chúng ta tương trợ, ngươi mới có thu hoạch lớn như vậy, sau này muốn gặp lại kỳ ngộ đồng dạng cũng không thể. Ngươi được đến nhiều bảo vật như vậy, đại khái có thể thanh thản ổn định tu luyện, không có những tạp niệm khác quấy nhiễu, tương lai thành tựu phi phàm, cần gì phải đi để ý tới những người phàm tục kia chết sống?
Giang Nam nghiêm nghị nói:
– Dù sao cũng là đất sinh dưỡng, có thể nào nhẫn tâm nhìn hàng tỉ vạn đồng bào chết thảm?
Thiếu niên áo vàng kia trầm mặc chốc lát, lắc đầu nói:
– Ta là sinh linh sinh tồn ở trước Vũ Trụ Hồng Hoang, gặp phải hai vị Đế Tôn, mới được thiên địa tạo hóa, chỉ là đối với tình cảm của ngươi, ta không cách nào nhận thức. Bất quá, ngươi đ