Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, trong lòng có chút không vui, đồng thời hướng nhân phẩm của Lạc Hoa Âm cực kỳ bất mãn.
– Mỹ nữ sư phụ kia của ta đến tột cùng đã làm chuyện tình táng tận thiên lương gì, làm sao ở trong thánh tông không bị người chào đón như thế?
Những người kia phi thân đi, thanh âm của Mạc sư huynh xa xa truyền đến, hắng giọng:
– Mộ sư muội ngươi mang theo hai gánh nặng, mạnh mẽ xông tới phúc địa của Loạn Không Ma Vực hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kính xin sư tỷ nghĩ lại mà làm sau, lập tức đi trở về, tránh khỏi đem mình kéo vào hiểm cảnh!
Mộ Yên Nhi tức giận hừ một tiếng, không để ý tới, quay đầu hướng Giang Nam, Giang Lâm nói:
– Sư đệ, sư muội, mặc dù phúc địa của Loạn Không Ma Vực nguy hiểm, nhưng mà lấy bản lãnh của ta, nhất định có thể bảo vệ an nguy của các ngươi, các ngươi đại khái có thể yên tâm!
– Làm phiền sư tỷ.
Giang Nam thầm than một tiếng, từ thái độ của mấy tên thánh tông đệ tử mới vừa rồi kia hắn có thể nhìn ra được, Lạc Hoa Âm ở thánh tông thật sự là hỏng bét cực độ, có tiếng xấu lan xa, ngay cả hắn là đệ tử cũng khiến cho những đệ tử thánh tông khác địch ý.
Mà sở dĩ Mộ Yên Nhi đối với hắn vẻ mặt ôn hòa, đơn giản là nhìn ở mặt mũi muội muội Giang Lâm.
– Tứ ca, ngươi đừng sợ!
Giang Lâm quơ quả đấm nhỏ, hung ba ba nói:
– Ở trong Ma Vực có ta tới bảo vệ ngươi, nếu người nào cùng ngươi gây sự, trước qua cửa của ta!
Nàng quay đầu nhìn về phía Mộ Yên Nhi, đáng thương nói:
– Sư tỷ, ta bảo vệ ca ca, ngươi bảo vệ ta.
Mộ Yên Nhi hé miệng cười nói:
– Yên tâm, có sư tỷ ở đây, bảo đảm ngươi cùng ca ca ngươi đều vui vẻ. Giang sư đệ, lần này ta cùng Lâm sư muội xuống núi là phụng sư mệnh,