“Tàn nhẫn, quá mức tàn nhẫn!”
Nghe mấy lời Tề Sơn nói mà Giang Nam không khỏi rợn da gà, rùng mình một cái. Dùng mạng của bốn mươi tên nô bộc chỉ để dụ dỗ con Thông Linh Di Viên kia xuất hiện, cũng chỉ có mấy tên đệ tử mấy thế gia khổng lồ mới có thể xem tính mạng con người như rác rưởi vậy được.
“Cuối cùng có nên cứu mấy tên nô bộc này không?”
Giang Nam hơi chần chừ, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cùng thân phận tôi tớ, nếu cứ đứng im nhìn mấy tên nô bộc này mất mạng như vậy thì hắn cũng không đành, nhưng nếu hắn ra tay ắt hẳn việc hắn học trộm Giang Nguyệt Phá Lãng quyết và Long Hổ Tượng Lực quyết sẽ bị bại lộ lập tức. Dù cho có giết được Tề Sơn thì mấy mươi tên nô bộc kia cũng có thể để lộ cho người vương phủ biết, khi đó hắn chết là cái chắc.
“Không cứu!”
Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, cắn răng quyết định: “Không thể vì người ngoài mà đẩy chính mình và Giang Tuyết tỷ tỷ vào tình cảnh nguy hiểm được? Năm đó, thiên thần đại chiến đã hủy diệt quê nhà mình, yêu thú ăn thịt, uống máu người nhà họ Giang mình, chết đi không biết bao nhiêu người, lúc đó có ai cứu bọn ta không?”
“Thiếu gia anh minh.”
Con mắt Trần Phóng sáng rực, hô hấp dồn dập, cười he he nói: “Thiếu gia, có chắc con Thông Linh Di Viên ở trong quặng mỏ này có giữ “Phật Thủ Kim Liên” không?”
Ngô Quân Thông nghe được mấy chữ “Phật Thủ Kim Liên” thì con mắt cũng sáng ngời lên, thở hổn hển, chửi thầm mấy câu rồi cười ha ha nói: “Nghe nói Phật Thủ Kim Liên chỉ có thể phát triển ở bên trong mạch khoáng, có hình dạng hoa sen, gốc giống như một bàn tay phật, nhìn qua rất giống như đang hái hoa, vì vậy mới gọi nó là Phật Thủ Kim Liên, rất hiếm thấy. Thứ linh dược này chính là linh căn của mạch khoáng, tụ tập tinh hoa của thiê