Tiếng rống giận dữ của Phó Duyên Tông truyền đến, ngay sau đó liền truyền đến thanh âm vật nặng rơi xuống đất.
Hơn mười vị đệ tử trưởng lão Triều Thánh Tông giờ phút này bị áp chế trên mặt đất, không có tham dự chiến đấu, thấy thế vội vàng chạy qua cứu giúp.
Phó Vân Nhi u oán ngẩng đầu, nhìn Giang Nam một cái, thiếu nữ thầm nghĩ:
– Còn chưa thành thân liền mưu hại cha ta, nếu thành thân, kia còn phải…
Vị Thái Thượng Trưởng Lão kia lấy làm kinh hãi, rùng mình một cái, mới vừa rồi đám người bọn họ hợp lực đối kháng Phó Duyên Tông, đánh lâu không được, có thể thấy được thực lực của Phó Duyên Tông, không nghĩ tới một câu nói của Giang Nam liền đem một vị cường địch này giải quyết.
– Sư thúc tổ, hiện tại đến phiên ngươi, xin mời.
Giang Nam mỉm cười nói. nguồn TruyenFull.vn
Vị Thái Thượng Trưởng Lão kia sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận hừ một tiếng, thủy chung không dám tiến lên.
– Chê cười, ta ở lúc cùng cảnh giới thực lực còn so ra kém Phó Duyên Tông, ngay cả lão tiểu tử đó cũng đón không được một kích của Thái Hoàng cùng Đại Ma, ta đi tới cửu tử nhất sanh!
Hắn sắc mặt âm tình bất định, thầm nghĩ trong lòng:
– Ghê tởm nhất vẫn là tiểu tử này, lại dám khích tướng ta đi chịu chết, so sánh với Lạc Hoa Âm còn muốn hư thượng ba phần!
Phong Mãn Lâu vội vàng cười nói:
– Giang sư đệ cũng là hảo ý, sư thúc tổ không nên trách tội.
Hắn lòng ôm ấp rộng lớn, đối đãi người như xuân phong, hướng Giang Nam cười nói:
– Giang sư đệ quả nhiên rất cao minh, một lời bại lui cường địch, ngu huynh bội phục. Vân sư đệ, đại danh của ngươi ngu huynh sớm có nghe thấy, bây giờ còn là lần đầu chính thức gặp nhau.
Giang Nam cùng Vân Bằng tiến lên cùng mọi người làm lễ ra mắt, hai ngườ